Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329103

Bình chọn: 8.00/10/910 lượt.

chờ ở đây từ lâu lắm rồi không?

Đến bực mình với cái tên này. Hắn nói như kiểu tôi là người trễ hẹn, trong khi hắn mới là kẻ nhiều chuyện không nên có mặt ở đây.

– Cậu… bỏ cái tay ra để tôi còn về.

Tôi giật tay thật mạnh giống như người ta đang hất một con ốc sên bám dính trên đấy. Phong nhăn mặt, nhưng vẫn không chịu để tôi đi, câu ta thản nhiên dùng một tay còn lại lôi chai nước để bên cạnh lên rồi cố mở bằng một tay.

– Biết là thể nào con sâu mù đường như cô còn lâu mới tìm được chỗ này nên tôi đã chuẩn bị sẵn chai nước khoáng rồi. Mà tôi hỏi thật nhé, Danh hẹn cô ra đây làm gì?

– Sao cậu biết? – tôi tròn mắt ngạc nhiên. Chẳng lẽ mảnh giấy kia còn ghi cái gì nữa?

– Đoán thôi – Phong trả lời – nhưng câu nói của cô vừa rồi đã xác nhận ra tôi đoán đúng đấy nhé.

Phong nở một nụ cười đắc thắng với tôi rồi đưa chai nước lên tu. Nhìn cậu ta sao mà đáng ghét thế cơ chứ. Được rồi, cậu muốn biết thì tôi cũng nói luôn, để xem cậu sẽ làm gì khi phát hiện ra mình là ker vô duyên thứ 3 xen vào.

– Anh ta thích tôi nên hẹn ra đây.

– Phụt!

Có phải tôi vừa thấy đại ca Thanh Phong phun nước thành tia cực mạnh ngay trước mặt không nhỉ? Cứ như là cậu ta đang dồn hết sức để “tưới” cái cây trước mặt vậy.

– Hụ! hụ hụ.

Hê hê, đến lúc trả thù rồi.

– Cậu cẩn thận chứ, uống nước mà cũng sặc – tôi nhái lại gần đúng câu nói lúc nãy của Phong và cũng cố tình đập bem bép lên lưng cậu ta. Mỗi lần tôi đặt tay lên là Phong lại ho dữ dội hơn, dù sặc nước thì cũng đâu đến nỗi phải như thế.

Lúc Phong nhìn lên, khuôn mặt cậu ấy hơi đỏ.

– Cô… đang nói dóc phải không? – Phong nhìn tôi cảnh giác. Đến giờ cậu ta mới chịu buông tay.

– Ai thèm nói dóc cậu làm gì – tôi khoát tay với vẻ khó chịu.

Phong nhìn chăm chú về phía trước, suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy, kéo tôi đi.

– Thế thì đi về thôi.

– Này, cậu làm gì thế hả? tôi còn có hẹn mà – tôi giãy nảy.

– Cô… không nên gặp Danh…

Cậu ta nói ngắc ngứ được nửa chừng rồi lại thôi.

– Tại sao tôi không nên chứ. Có chuyện thì cần phải nói thôi.

Mới lúc nãy thôi tôi còn e dè, nhưng bây giờ lại cảm thấy hùng hổ khi đối mặt với Danh. Vì dù sao nói chuyện với anh ta còn đỡ rắc rối hơn là bị Phong bắt gặp.

– Không nên là không nên.

Thái độ dứt khoát của Phong khiến tôi nghi ngờ. Câu ta có ý gì khi hành xử lạ lùng như thé? Chẳng lẽ Phong quan tâm đến tôi vì một ý nào khác?

Không phải đâu Hoài Thư, mày lại nghĩ bậy bạ rồi.

Thấy tôi cứ vò đầu bứt tai, Phong quay lại cười một cái rõ tươi.

– Tại vì cô không biết, chứ tờ giấy này ghi hẹn lúc 4 giờ chiều cơ, mà lại là chiều mai.

Phong phe phẩy nửa tờ giấy trước mặt. Tôi là chủ nhân của mảnh giấy mà đến lúc này mới được nhìn hết nội dung. Một cảm giác bị trêu ngươi khó tả khi nhìn thấy con số 4 nằm gần cuối dòng chữ.

– Thế nào? Tôi mà không nói là cô hố rồi phải không?

– Cậu… – tôi tức tối trong lòng – vì ai mà tôi không biết điều này. Chẳng phải có kẻ đáng ghét nào đó cố tình giấu nửa mảnh giấy còn lại đó sao!!!

– Tóc đen thì không xấu – Phong nói trong lúc tôi hét, khuôn mặt nghiêm nghị.

Nhưng tiếc một nỗi, cậu ta nói nhỏ quá, mà tôi thì có giọng hét rất to, thế nên chẳng nghe thấy được gì cả.

– Cậu nhắc lại câu vừa tôi được không? – tôi tò mò.

– Chẳng có gì đâu – Phong phẩy tay rồi kéo cặp tôi, bước ra khỏi sân sau. Tôi cũng đành cam chịu đi theo, chỉ vì cậu ta là “tài xế”. Giờ chẳng lẽ giả vờ giận dỗi để rồi tốn tiền đi xe về nữa. Vả lại cái mặt “thoáng chán đời” của cậu ta khiến tôi có muốn nói cũng chẳng được.

Sân trường vắng teo, hình như chỉ có hai đứa chúng tôi ở lại. May là chẳng ai hơi đâu ở lại lâu thế này, chứ họ nhìn vào, thấy tôi và Phong đi “sau cùng” sẽ nghĩ như thế nào nhỉ.

Vừa ra khỏi cổng trường, phong tháo cặp chéo của cậu ta ném cho tôi.

– Cô chờ ở đây tôi đi lấy xe.

– Ừ, cậu cứ đi nửa tiếng như hồi sáng, để tôi lại một mình là có chuyện hay đấy.

Tôi quát theo, nhưng Phong chẳng thèm nghe, cứ thế bước đi. Giống như tôi lại làm gì khiến cậu ta giận nữa.

Ôi vời, suy nghĩ làm gì cho mệt. Tôi đâu phải là đối tượng có thể khiến người ta giận chứ, chỉ cần gặp tôi bình thường là Phong đã khó chịu rồi mà.

Chẳng hiểu Phong cất xe ở cái chỗ khỉ gió nào mà mãi 10 phút vẫn chưa thấy. Tôi đứng nắng sốt ruột, đành phải chuyển vào chỗ hàng rào gần cổng để hứng bóng mát từ giàn hoa, hết ngó đồng hồ lại nhìn trời đến phát nản.

Đúng lúc tôi định đi tìm Phong thì nghe thấy có tiếng người cười nói gì đó ở phía sau. Hóa ra tôi và Phong không phải là những học sinh cuối cùng còn ở lại. Kẽ liếc nhìn qua đám tigon, tôi nhận ra Thắng đi đằng trước nhờ vết sẹo gần mắt không thể lẫn vào đâu được. Cậu ta đang đi cùng hai đứa nữa, bàn về chuyện gì đó kha sôi nổi.

Khoan đã, Thắng ở đây, có vài đứa đàn em kia nữa, tức là Danh… cũng chưa về sao?

Tôi hồi hộp đến nỗi bắt đầu túa mồ hôi. Cầu trời đừng để Phong và Danh chạm trán cùng một lúc, dù chuyện này chẳng liên quan gì đến mình nhưng tôi không thích như thế.

Quan sát kĩ một lần nữa, tôi mới nhận ra ngoài ba người đó thì chẳng còn ai đi đằng sau cả. Tôi đặt tay lên tim, khẽ thở phào nh


Polly po-cket