Duck hunt
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329194

Bình chọn: 10.00/10/919 lượt.

tính phi thực tế của nó. Làm như vậy khác gì tôi muốn dựa dẫm vào anh ta.

– Tỉ Tỉ!

Trung và Hiếu vẫy tay tôi ngay ở cổng trường. Có hai thằng đàn em cũng đỡ.

– Hôm nay Tỉ Tỉ đi một mình? – cuối cùng thì Trung cũng nhận ra sự bất bình thường.

– Đại ca Phong đâu rồi hở Tỉ Tỉ? Anh ấy có chẳng bao giờ nghỉ học – thằng Hiếu thắc mắc.

– Nhưng hôm nay thì có đấy.

Tôi nói như thể đó là chuyện bình thường, mặc dù trong lòng mình cũng tự hỏi chẳng khác gì hai tên này.

Những tiết học bình thường đã chán, nhưng hóa ra không có Phong nó còn chán hơn nữa. Tôi phải học chương trình nâng cao (không ngờ Anh Thư cũng giỏi như thế), đã vậy lại còn trước chương trình ở trường tôi tận một tuần. Nói thật là chỉ chep khan chứ tôi chẳng hiểu gì sất.

Hết há miệng ngắm bảng rồi lại nằm dài nhìn cửa sổ lúc cô quay lên cả mấy tiết học khiến tôi thấy mệt mỏi. Giờ ra chuyển tiết, mọi người kéo xuống căn tin còn tôi ở lại lớp tranh thủ lấy bài ra ôn tập. Dù sao thì học vẫn là một chuyện riêng biệt, tuần sau tôi có bài thi rồi.

Lúc đang vò đầu bứt tai với bài toán thì tôi nghe có tiếng người đi tới. Hành lang vắng nên nhận ra điều này chẳng có. Nghi nghi, tôi chạy lên bàn giáo viên và núp ngay dưới gầm.

Có người nhòm vào – đúng như tôi dự đoán.

– Chẳng có ở đây đâu anh – tôi nghe rõ giọng thắng, vậy thì “anh” của cậu ta là Danh chứ còn ai nữa. Ngày nào không tìm tôi anh ta không chịu được à.

Quyết tâm không ra!

– Nhưng sách vở vẫn để đầy trên bàn kia kìa – có vẻ Danh quan sát rất kĩ xung quanh – để lại kiểm tra thử xem đồ vật còn ấm hay không là biết.

Danh định bước lại chỗ bàn học của Hoài Thư, nhưng Thắng đã kéo anh lại, nói thầm vào tai.

– Người ta không muốn gặp anh kìa.

Cậu mỉm cười đầy hàm ý, chỉ tay về phía vạt áo khóa chìa ra nơi bàn giáo viên. Danh nhận ra và không khỏi phì cười.

– Thôi chúng ta đi xuống căn tin vậy – anh nói thật to rồi bỏ đi.

Cô bé này suy nghĩ thật giản đơn, nhưng dễ thương!

Buổi sáng chán chưa từng thấy cuối cùng cũng trôi qua. Lúc định xách ba lô về, tôi mới nhớ rằng mình còn hai tiết học buổi chiều. sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định kiếm cái gì đó nhấm nháp rồi ở lại trường làm nốt số bài tập. Hóa ra việc này cũng chẳn khó khăn lắm, chỉ cần một cú điện thoại báo về gia đình là Ok.

12 giờ kém tôi mới hoàn tất đám bài tập hình của mình. Bụng đói cồn cào nên phải đứng dậy, đi xem căn tin còn mở cửa hay không.

Lúc đi ngang qua dãy nhà màu trắng, tôi để ý thấy ô cửa sổ của căn phòng tầng hai còn bỏ ngỏ. Một cô gái đang chống tay lên thành cửa ngắm trời. Đuôi tóc được cột cao khẽ đưa, đôi mắt mơ mộng làm cho tôi có cảm giác cô ấy thật đẹp. Bất giác, cô ấy quay xuống, nhận ra tôi. Thoáng ngạc nhiên trôi qua nhanh chóng, nhường chỗ cho một nụ cười.

– Sao em vẫn chưa về?

Đàn chị lớp 12 – có lẽ là người quen của Anh Thư.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại:

– Em còn hai tiết học buổi chiều nên ở lại luôn.

– Thật á? – chị ấy nhíu mày – ở lại với Phong sao?

– Không – tôi bẽn lẽn – cậu ấy hôm nay không đi học.

Chẳng biết nói thêm gì nữa, tôi kết thúc cuộc hội thoại nhanh chóng.

– Em đi kiếm cái gì ăn đã, tạm biệt chị.

** ** **

Nhàn nhìn theo bóng Anh Thư khuất sau dãy nhà, lòng lại dậy lên những tò mò. Có quá nhiều thứ để thắc mắc: Anh Thư chưa bao giờ bắt chuyện với cô, chứ đừng nói là “vui vẻ” đến như vậy, Thanh Phong hiếm khi nghỉ học, nhất là bỏ Anh Thư ở lại một mình thì càng không. Và “Tỉ Tỉ” làm gì khi cả trường đã về hết?

Nhìn lại một lần nữa để chắc chắc Anh Thư đang ở trong căn tin, Nhàn nhanh nhẹn xuống phòng học khối lớp 11. Đúng là trên bàn cô bé còn bày la liệt sách vở. Cô bước nhanh lại, nhìn những cuốn tập.

Một cái nhíu mày khó hiểu.

Có gì đó không ổn ở đây.

Tôi hoàn thành “bữa trưa” của mình – gồm một cái bánh ngọt và hũ sữa – nhanh gọn trước khi học sinh khối chiều đến. Vài người hơi ngạc nhiên khi thấy tôi “đến” lớp sớm nhất, nhưng nếu họ biết được sự thật thì còn bất ngờ hơn nữa cơ.

Nghĩ đến hai tiết học còn lại đã nản, nhưng sau đó còn phải gặp Danh thì nản hơn. Dù thế tôi cũng “cố đấm ăn xôi” cho qua cái ngày hôm nay.

– Anh Thư – cô giáo nhìn tôi, vui vẻ đưa chìa khóa – em xuống phòng Chức năng lấy mấy túi đồ thực hành đựng trong cái thùng màu trắng nhé.

Ngay sau câu nói, Trung và Hiếu đứng bật dậy.

– Để em đi cho ạ.

– Không! – cô ấy nhìn với ánh mắt nghiêm nghị. Tôi đoán rằng, hoặc Anh Thư gây hiềm khích với bà cô này, hai là thái độ của tôi hôm nay có gì đó khiến người khác phật ý.

– Em đi ngay đây ạ.

Tôi nói và đứng dậy. Chỉ là ôm thùng đồ thôi, có gì khó đâu.

Phòng Chức năng nằm ở dãy nhà màu trắng. Nghĩ đến đây, tôi mới sực nhớ ra không biết đàn chị hồi sáng làm gì mà cũng ở lại trường vào buổi trưa như tôi.

*** ** ***

Một mập một ốm trên hành lang.

– Ê! Kia có phải là Anh Thư không? Chị ta đi đâu thế? – con nhỏ tóc dài hỏi tóc ngắn – đứa trông có vẻ bặm trợn hơn.

– Tao không biết, nhưng tao ghét nó.

– Nhưng dù sao cũng là đàn chị.

– Đàn chị cái khỉ – tóc ngắn nhổ toẹt một bãi – ý có tiền, có anh Phong nên thích làm gì thì làm à? Đến cả an