Disneyland 1972 Love the old s
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329234

Bình chọn: 9.00/10/923 lượt.

n nhưng vẫn phải nghe theo Jun.

Anh Thư rút cục cũng phải trả giá, có điều như thế thì thật tội nghiệp cho chị ta. Đây không phải là chuyện cô cần nhúng tay vào, nhưng nói với Danh sẽ là việc cuối cùng mà cô làm. Chi bằng hãy kiếm điểm tốt trong mắt một người.

Jun hít một hơi sau, lúc điện thoại trong túi rồi tìm ngay số đầu tiên trong danh sách của cô – số điện thoại cô lưu đã lâu, nhưng chưa bao giờ gọi.

Đã đến lúc rồi.

– A lô – giọng con trai.

– Đây có phải số của Trịnh Thanh Phong không ạ?

– Đúng rồi. Có chuyện gì vậy?

– Em muốn nói về… Anh Thư.

Nghe đến Tỉ Tỉ, thằng Tùng lại nhớ đến chuyện lần trước. Nó chẳng dám cả gan nhận cú điện thoại này.

– Anh nghe đi, có cô bé nào đó muốn nói chuyện về Tỉ Tỉ này.

Phong uể oải nhấc mặt lên khỏi gối. Cậu biết là cô nàng này thể nào cũng gây ra chuyện mà. Nhưng cậu đang chán nản đến nỗi chẳng muốn biết.

– Cô bé nào? – Phong nhăn trán.

– Em không biết – Tùng hí hửng – nghe giọng nói dễ thương lắm.

Cậu giật lấy điện thoại từ tay thằng em rồi lại đặt đầu xuống gối.

– Thanh Phong nghe đây.

– Dạ, em là… – cô ngập ngừng, có lẽ không cần giói thiệu vội – Tỉ Tỉ gặp chuyện rồi anh, bị mấy đứa nhốt trong phòng Chức năng…

– Cái gì? – giọng Phong hoảng hốt – Đứa nào dám làm chuyện này?

– Em cũng không biết – Jun nói dối, cô không ngờ Phong lại phản ứng mạnh đến vậy – nhưng giờ không phải là lúc để nói chuyện đó. Anh đến giúp chị ấy ngay đi ạ.

Cùng lúc Jun kết thúc câu nói, tiếng chuông báo hiệu buổi học chiều kết thúc vang lên.

– Nhanh lên! Không thì muộn mất, trường sắp đóng cửa rồi ạ.

Không tin vào những gì mình đã nghe. Phong cúp máy rồi gọi sang số Hoài Thư. Ba giây sau, có người nhấc máy, nhưng lại là một đứa con trai.

– Tỉ Tỉ đi vắng, gọi lại sau.

Phong nhận ra rõ giọng thằng Hiếu, nhưng nó cúp máy liền ngay sau đó. Hoài Thư vẫn để đồ ở lớp, vậy là có chuyện rồi.

– Tùng, thay đồ rồi chở anh đến trường mau.

Những cái lỗ thông gió cứ quay mòng mòng. Tôi bắt đầu thấy chán rồi đây này. Ở một mình trong cái nơi tối om đầy bụi bặm này khiến cho còn người ta dễ nổi cáu, dễ tự kỉ, nhưng không phải không có ích.

Ít ra lúc này đây, tôi mới có thời gian suy nghĩ về nhiều điều trong cuộc sống mà mình thích và không thích, muốn và không muốn.

Tôi thích Phong, nhưng không thích cái kiểu cậu ấy lạnh lùng với mình. Không thích Danh, nhưng lại chẳng muốn làm buồn lòng một anh chàng tốt với mình đến như vậy. Ghét cái kiểu Anh Thư đối xử với em gái như một đứa bỏ đi, nhưng yêu chị ấy, vì đó là một phần tư của gia-đình-đã-bị-chia-đôi. Thích được sống cạnh ba, nhưng hận ông đã quên đi đứa con gái còn lại. Yêu má, nhưng buồn vì bà đã cho mình dấu hỏi chấm to đùng về quá khứ.

Ghét chính bản thân mình, nhưng lại yêu cái cách mà mình đã sống. Dù hoàn cảnh có thế nào, tôi đã làm hết mọi thứ để là chính mình, chẳng có mấy việc trong quá khứ mà tôi muốn Làm Lại, vì chẳng phải nhờ thế, tôi mới Lớn được như bây giờ sao.

Làm người ai chẳng có mơ ước, nhưng tôi không ước mình ra khỏi đây nhanh, chỉ mong….

– Hoài Thư!

Có tiếng gọi đằng sau cánh cửa khiến tôi giật mình, và sau đó là sự vui mừng khi nhận ra giọng Phong.

– Tôi ở đây – tôi cố hét thật to, đồng thời đập cả hai tay vào cánh cửa.

– Có cách nào mở cửa được không? – Phong hỏi tôi, cậu ấy cũng đang ra sức kéo cái ổ khóa.

– Sao cậu không tìm người giúp?

– Cả trường về hết rồi, bảo vệ thì khoa cửa đi ra ngoài.

Thế là hết sao? Phong có đến cũng chẳng làm được gì, vì sao chiếu mệnh của tôi đúng là rất “nặng”. Tuy vậy tôi vẫn thấy vui.

– Thôi không sao, tôi chờ đến mai cũng được – tôi nói.

– Cô điên à? – Phong quát liền ngay sau đó, cậu im lặng mấy giây – chờ đấy tôi sẽ quay lại.

– Này đừng bỏ tôi ở lại một mình – tôi kêu lên, nhưng bước chân của Phong đã xa dần.

Một mình vẫn mãi là một mình. Xui xẻo vân hoàn xui xẻo. Tôi lại ngồi tựa lưng vào tường, tự trấn an mình bằng một câu hát trẻ con, mặc kệ có đúng lời hay không. Thấy chán, nên muốn hát vậy thôi.

Vật duy nhất mang theo bên người lại là cái đồng hồ đang chạy những vòng trêu ngươi. Đã bốn giờ rưỡi. Vậy là Phong “đi đâu đó” cũng đã gần nửa tiếng. Tôi bị bỏ mặc thật sao?

Đang định phủi đám bụi xung quanh để nằm xuống thì tôi nghe thấy tiếng động từ bức tường phía đối diện như có cái gì đó vừa va thật mạnh vào. Dưới cái ánh sáng heo hắt từ phía trên, tôi dần nhận ra mái đầu… của Thanh Phong ở chỗ khoảng trống với bên ngoài.

– Cậu… sao lại ở trên đó?

Phong nhìn tôi – hình như là để kiểm tra mức độ “hư hại” – rồi ném cái ba lô xuống. Tôi chụp hụt khiến cái ba lô lạo xạo tiếng của mấy thứ đồ bên trong. Cậu mò phía trên bức tường khiến tôi đứng tim. Cuối cùng Phong cũng tìm được chỗ cái thùng cao nhất xếp sát tường.

– Đừng nói là cậu định nhảy xuống chứ, chỗ đó gần hai mét đấy….

Tôi không cảnh báo kịp. Phong đã thả mình xuống. Cái thùng sắt vang lên tiếng chói tai, gần như lõm xuống. Nhưng sau đó thì chẳng có gì xảy ra.

Mọi thứ im ắng đến lạ lùng.

Tối, nhưng tôi vẫn thấy Phong mỉm cười. Cậu trèo xuống đám thùng xếp chồng chất, nhặt ba lô rồi tiến lại