Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329360

Bình chọn: 9.00/10/936 lượt.

phía tôi.

– Con thỏ ngốc nghếch… bị nhốt rồi hả?

Điều mà tôi biết mình làm tiếp theo là đấm túi bụi vào cậu ấy, nước mặt ràn rụa.

– Cậu không đi học, bỏ tôi một mình. Rồi bây giờ thấy hối hận nên chui vào đây à? Sao cậu ngốc thế, nhảy xuống rồi làm sao lên được.

– Nếu mang thang vào được tôi cũng đã mang rồi – Phong hướng ánh mắt lên chỗ mà có lẽ ngoài kia là cái thang đang dựa vào rồi quay sang nhìn tôi – cô nặng thế ai kéo lên nổi.

– Vậy chứ cậu định làm gì bây giờ – tôi thừ người nhìn Phong đi về góc phòng, lấy trong túi ra mấy cái vỏ thùng giấy loại lớn, trải ra rồi đập tay lên ra ý bảo tôi lại.

– Ngồi chờ đến sáng bảo vệ về mở cửa chứ sao – Phong cười – Làm thế này cho đỡ lạnh.

– Cậu đang điên đúng không? – tôi hỏi.

– Cô mới là điên. Tôi không ác đến nỗi để một con thỏ ngu ngốc ở một mình trong đây đâu – Phong nói nhưng lại quay đi chỗ khác, làm bộ đang xem xét xung quanh.

Phi thực tế, nhưng đúng là điều đó đang xảy ra. Giờ thì cả tôi và Phong đều bị nhốt trong cái căn phòng tối om và đầy bụi bặm này. Tuy vậy, cảm giác vui vẫn ấm trong lòng.

Tôi lại chỗ Phong – người lúc này đã dựa lưng vào tường, gắn earphone và nhắm tịt mắt. Nhìn cậu ấy một lúc rồi tôi mới ngồi xuống, khép hai chân lại và vong tay ôm đầu gối.

Lúc này tôi không cô đơn, phải không nhỉ.

** ** ***

Có lẽ mệt và sợ khiến Hoài Thư ngủ rất nhanh, mái đầu khẽ ngả lên vai Phong. Cậu lấy áo lạnh của mình khoác cho cô, lặng yên ngắm nhìn cái vẻ bình thàn của khuôn mặt khi ngủ.

Nhìn lâu mới biết, Hoài Thư đúng là có nhiều điểm khác Anh Thư thật. Và đó toàn là những nét đáng yêu, hay ít ra là do cậu cảm thấy thế. Vậy là những điều thắc mắc trong lòng cậu, hóa ra không phải do Anh Thư gây ra.

Câu trả lời đã có, cái khó là phải làm sao với nó.

Trời càng về chiều càng lạnh, thế nhưng Danh vẫn đứng chờ, vì anh nghĩ Hoài Thư không đến nỗi lạnh lùng như vậy.

Nhưng hình như anh đã lầm.

Cô ấy nghĩ là lần này anh hẹn gặp để thổ lộ lòng mình trong khi câu hỏi lần trước còn chưa đáp lại sao? Anh đâu có khùng đến mức ấy. Lần này, anh chỉ muốn đưa cho cô ấy tờ giấy ghi địa chỉ nhà hàng mà ba đã đặt sẵn, không có ý gì hơn. Vậy mà….

Cuối cùng cũng phải xuất quân cờ cuối cùng. Đánh nhanh thắng nhanh.

Danh rút điện thoại, gọi cho ông Bàng:

– Ba có thể dời lịch hẹn sớm hơn vài ngày giúp con được không?

……

Danh nhìn câu tùng già trước khi bỏ đi, nỗi buồn chán xâm chiếm lấy tâm hồn. Anh không hề hay rằng, Hoài Thư đang ấm áp với giấc mơ, trong vòng tay của người mà cô thích.

Chương 38

Cái này người ta gọi là gì nhỉ?

Phục Hy cố gọi vào máy Hoài Thư đã hơn chục lần nhưng chẳng có ai nhấc máy. Gọi đến nhà thì có con nhỏ nào đó nói Tỉ Tỉ đã đi bar, thật chẳng biết cô nàng này chết dí chỗ nào rồi.

– Anh đừng lo – Quỳnh Chi xuất hiện bên bàn học của cậu – em sẽ chẳng để lộ bí mật gì đâu, chừng nào anh còn giữ lời hứa.

Kèm theo câu nói là một nụ cười duyên trước khi cô nhóc bỏ đi. Phục Hy nhăn nhó, tự hỏi mình tại sao nụ cười đáng ghét kia vẫn còn nét dễ thương của ngày xưa.

Phải chấp nhận lời đề nghị của cô ta thật sao? Mình điên thật rồi!

** ** **

– Grừ! Lạnh!

Tôi ngồi co ro lại, lấy hai bàn tay xoa chỗ vai và bắp tay, cố tạo ra chút hơi ấm. Phong vừa kết thúc cuộc gọi về nhà, nói là tối nay có việc bận sẽ ngủ ở nhà bạn. Tôi mà là phụ huynh của cậu ta thì sẽ chẳng bao giờ tin mấy lí do nhảm nhí nào đâu, nhưng biết sao được khi không thể nói ra cái sự thật to đùng này.

– Lạnh thì sao không khoác cái áo này vào?

Phong nóng nảy ném cái áo khoác bằng vải thun mềm mại của cậu ấy lên đầu tôi. Ai nói là tôi không thích nào, nhưng làm thế sao được khi tôi đã khoác cái chăn mỏng lét duy nhất mà Phong mang theo, còn cậu ấy thì chẳng có gì để giữ ấm. Thanh Phong không nói, nên tôi chẳng biết là cậu ấy có lạnh hay không, nhưng mà cư xử quá đáng như thế thì tôi không tài nào làm nổi.

Hoài Thư này cũng là con gái – từ dành cho phái yếu luôn biết quan tâm và chăm sóc người khác. Đằng này phải để Phong lo cho mình.

– Cậu lấy mà mặc vào, phong phanh như thế kẻo lại đau – tôi quấn chiếc áo thành một đống, ném trả lại cho Phong. Làm như vậy, bên ngoài mình lạnh nhưng trong lòng thấy ấm áp.

Mà cậu ta lo cho tôi thiệt không nhỉ, hay đây chỉ là một hành động có hàm ý nào đó?

– Kệ cô đấy.

Phong ngồi xuống bên cạnh tôi, chiếc áo khoác vẫn để ở bên, rồi vớ lấy cái ba lô, bắt đầu lục lọi gì trong đó.

– Mấy giờ rồi nhỉ?

– Sáu giờ.

Tôi trả lời với nỗi chán chường. Giờ quan tâm đến thời gian làm gì chứ? Chỉ nghĩ phải chờ cho đến khi trời sáng là tôi đã thấy mệt lắm rồi. Đôi mắt quen với bóng tối đến nỗi bóng một con chuột chạy nép phía tường bên kia tôi cũng nhận ra nữa là.

Nhưng có vẻ chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến Phong. Cậu vẫn tiếp tục tìm kiếm cái gì đó, thản nhiên nói:

– Bắt đầu tối rồi đấy nhỉ – cậu trở nên hồ hởi khi lôi trong túi ra một cái bì ni lon – đến giờ ăn rồi.

Thật tình! Phong còn tâm trạng để ăn uống sao? Tôi thì vừa lo cho mình, vừa lo cho cả hai đứa còn chưa hết. Chẳng biết sống sao cho hết buổi tối nay khi tôi và Phong cùng ở trong c