
ăn phòng tối om. Dù cho cả hai đứa chẳng phải biến thái gì, nhưng tim tôi thì cứ đập một nhịp nhanh một nhịp chậm. Có lẽ tôi mắc bệnh gì rồi cũng nên.
Chậc. Thề rằng đêm nay mình sẽ không ngủ.
– Cậu ăn đi, trời tối quá tôi chẳng muốn làm gì hết – tôi thở dài, dựa lưng vào tường.
– Cô lo gì chứ, đến sáng là lại bình thường thôi mà.
Sao lại có người hồn nhiên đến thế chứ? Cậu ta tưởng tôi chịu được cái cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng này đến lúc đó ư? Tôi chẳng “đột tử” lúc nửa đêm mới là chuyện lạ. Mà cái “lo” của Phong, không phải là cái “lo” của tôi.
– Không sợ cô nhát như thế – Phong nhìn tôi chằm chằm, dù có tối đến mấy đi nữa thì nhất cử nhất động của cậu ta tôi vẫn nhận ra – bụt tới đây.
Ngay sau câu nói là một tiếng “tách”, kèm theo sau là một ngọn lửa bùng lên khiến tôi lóa mắt. Phong đang chậm rãi dùng cái bật lửa của mình để châm nến – có lẽ là cây nến duy nhất mà cậu ta mang theo.
– Oa! Ấm quá – mãi đến lúc này tôi mới lấy được chút vui vẻ khi áp hai bàn tay vào gần sát ngọn lửa.
– Vậy mà dám chê áo của tôi – Phong lườm tôi một cái. Thề có chúa, xung quanh là không tôi thêm tí nữa là cậu ta thấy cái má ửng đỏ của tôi rồi – ăn đi.
Cậu ấy chìa chiếc bánh ngọt ra. Tôi nhận lấy, và thấy cảm giác cồn cào trong bụng. Hóa ra là mình cũng đói thật.
Cả hai đứa ăn trong im lặng (chứ còn biết làm gì nữa). Mấy lần tôi liếc xéo Phong, và thấy cậu ấy ăn như con gái, chỉ lâu lâu mới bóc một miếng bánh bỏ vào miệng, mắt thì dán cứng vào cái màn hình điện thoại.
Bất chợt Phong quay sang nhìn khiến tôi vội vàng tống nốt miếng bánh to đùng còn lại vào miệng, giả vờ đang “cố nuốt” để lấp liếm hành động vừa rồi của mình.
– Cô đói đến thế à? Có muốn ăn phần của tôi nữa không?
Cái câu quan tâm của Phong làm tôi chỉ thêm ngượng. Trong mắt cậu ta tôi thực sự là đứa con gái tham ăn đến nỗi giành cả phần của cậu ấy à?
– Không. …ôi… – tôi há miệng không nổi, đành phải cố “thủ tiêu” miếng bánh trước rồi nói gì thì nói.
– Khổ quá, uống cái này vào không nghẹn.
Phong chuyền cho tôi hộp sữa đã mở nắp sẵn. Tôi “vật vã” mãi mới nuốt được cái cục nợ trong cổ họng, đang định uống sữa thì chợt nhớ ra.
– Cậu có li không?
– Cô khùng à? Đòi tôi mua li nữa sao? – Phong trả lời tôi mà vẫn không thèm ngẩng lên.
– Thế còn ống hút?
– Sữa hộp thì làm gì có ống hút.
Tôi nuốt khan:
– Vậy cái này, cậu mua cho mình tôi đúng không? – tôi cố cười thật tươi khi Phong ngẩng lên, nhíu mày.
– Ai cho phép tự tiện thế hả? không uống thì trả lại cho tôi.
– Uống, uống mà.
Tôi phẩy tay, cố đẩy vai Phong để cậu ta trở lại với công việc của mình. Hình như cậu ta không có chút ý niệm gì về cái khó xử mà tôi đang thắc mắc. Hai đứa uống chung một hộp sữa? ít nhất khi mua cậu ta cũng phải để ý một chút chứ.
Mày quá đáng rồi Hoài Thư. Người ta đã giúp đỡ, mua đồ ăn thức uống cho mà còn lí sự.
Thôi kệ vậy, không phải do tôi, mà là vì cậu chẳng hề để ý đấy nhé.
Tôi đưa hộp sữa lên, cố gằng không chạm vào miệng hộp. Cuối cùng cũng dồn được đám bánh mì xuống dạ dày. Nhân lúc Phong không để ý, tôi đóng nắp hũ rồi để phía bên trái mình, hi vọng Phong sẽ quên và chẳng uống nữa.
Ngồi không cũng thật là chán. Ít ra Phong còn biết lướt web trên điện thoại, nghe nhạc, trong khi tôi cứ ngắm mãi cái trần nhà, cố đếm xem có cả thảy bao nhiêu “sinh vật lạ” trong căn phòng này. Gió càng lúc càng mạnh, thổi hun hút qua những khe hở khiến tôi bất giác rùng mình, cố co cụm lại thêm nữa. Cuối cùng, tôi trùm hẳn chăn, thổi hơi vào phía trong để cho đỡ lạnh. Rồi chẳng biết làm thế quoái nào mình chìm được vào giấc ngủ.
Jun gần như hét lên khi nhận ra số điện thoại quen thuộc. Cô quên những gì mọi người trong nhà đang nói, quên luôn cả bộ dạng âu sầu của Danh, ngay lập tức bỏ bữa cơm chạy ra ngoài sân nghe điện thoại.
– A lô?
Jun đáp, và cảm thấy trong lòng mình đang reo hò khi nhận ra giọng con trai mà cô mơ ước được chủ động nói chuyện bao lâu nay.
– Tôi là Phong… – cô cảm thấy rõ anh ấy đang ngập ngừng – rất cảm ơn cô về chuyện hồi chiều. Có thể cho tôi biết tên được không?
Anh ấy hỏi tên mình!!! Có trời mới tin được chuyện này. Nhưng chẳng lẽ, những tờ giấy ghi số phone cô dúi vào tay, anh đều vứt đi trước khi biết nó là cái gì sao?
Nhưng Jun không hề thất vọng, vì cô biết cơ hội lớn của mình đang để phía trước.
– Em là… – Jun định nói tên thật mình ra, nhưng có lẽ Phong sẽ chẳng biết đó là ai, thế nên cô chọn cách giới thiệu khiến anh có thể nhận ra ngay mình là ai – …là em gái của Danh Kíp.
Một giây im lặng kéo dài. Và sau đó là tiếng Phong ngạc nhiên:
– Jun sao?
– Hóa ra anh còn nhớ em cơ đấy.
Cô giận dỗi như muốn trách anh việc đã bỏ cô một mình vào đúng ngày sinh nhật. Tuy không để tâm nhiều đến điều đó, nhưng mỗi lần nghĩ đến, cô lại cảm thấy mình cần phải phục thù.
– Xin lỗi em về chuyện hôm đó. Anh…
– Em biết rồi. Anh có việc rất rất rất bận.
Jun nhẹ nhàng ngắt lời, nhắc lại nguyên câu nói của Phong hôm đó. Rút cục, anh vẫn luôn lo cho Tỉ Tỉ.
– Dù sao đi nữa, cảm ơn em rất nhiều vì đã không để bụng chuyện hôm ấy mà giúp anh.