
m muốn xin về ạ.
Bình thường có là học sinh gương mẫu đi nữa, nhưng đã rơi vào tay thầy thì chẳng đứa nào dám hó hé đến chuyện xin về nửa chừng. Có ốm đau đến mấy cũng phải lủi thủi chui xuống phòng y tế mà rền rĩ sao số mình xui.
Nhưng tôi là trường hợp ngoại lệ. Nếu thầy không cho về, tôi thề sẽ làm náo loạn lên.
Một thoáng suy xét, cuối cùng thầy giáo cũng phải gật đầu với tôi. Chẳng kịp để “người quen” bắt gặp lần 2, tôi phóng thẳng về lớp lấy cặp. Bí Thư nhìn tôi rồi phán:
– Tù trốn trại hở mày.
– Tao về đây – tôi cộc lốc.
– Ơ, còn chạy được là còn khỏe – Lớp phó lên tiếng.
Tôi lừ mắt khiến nó cụp vòi, bay sang ngồi cạnh Bí Thư.
– Thế mày thích sao? Chờ tao nằm liệt hay đột tử đây?
– Gì mà dữ thế?
Đúng là dạo này tôi hơi nóng tính và dữ dằn, nhưng cũng chỉ tại có những chuyện không-thể-bình-tĩnh được, cách xả tốt nhất là đè đầu những đứa xung quanh ra mà sỉ vả.
Quét ánh nhìn khắp lớp để xem thái độ của tụi nó ra sao, tôi khoác cặp lên vai đi thẳng ra ngoài cửa.
Chỉ có hai đứa, một nam một nữ, biết được là lúc này tôi đang “rực lửa” như thế nào. Tụi nó chắc đang cười ầm lên khi thấy tôi “chạy trốn” với cái mặt trời trên đầu. Thế có khổ không cơ chứ. Tại sao không phải ai khác mà cứ là thằng nhỏ rắc rối Hoàng Phục Hy??
Vừa bước ra cổng trường, tôi dang hai tay “hận đời vô đối”, hét toáng lên:
– Ah Ah Ah! Cho tôi một ngày bình yên.
Lũ chim bồ câu bay toán loạn, bác bảo vệ gỡ kính, rời mắt khỏi tờ báo để nhòm ra ngoài… và bên kia đường, anh chàng trên “con chuồn chuồn vàng” nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
** ** **
– Nghe nói cô bị ngất – Thanh Phong sờ trán tôi rồi lấy móng tay ấn một phát đau điếng.
– Cậu…
– May mà hôm nay tôi cúp từ tiết một – hắn ta nói làm như thể đó là điều may mắn đối với người đối diện.
– Cậu…
– Thật là luôn gây rắc rối cho người ta mà – hắn tiếp tục nói mà không thèm nhìn tôi lấy một tiếng, soi mặt vào gương để kiểm tra độ “trắng không tì vết”.
– Cậu…
Nhìn tôi như con vật người ta mới thu nạp trong sở thú, Phong nhướn mày:
– Làm gì mà lắp bắp thế hả? Khép miệng lại giùm đi.
Chết tiệt!
Theo quán tính, tôi đưa tay lên miệng… kiểm tra khiến hắn cười nắc nẻ. Chẳng biết giấu cái mặt mốc này đi đâu nữa. Phải cố gắng lắm tôi mới nói được một câu:
– Sao cậu… lại ở đây?
– Ngân gọi điện thoại nói tôi đưa cô về, ai ngờ trong lúc đứng chờ thấy có nhỏ khùng… hận đời.
Ngân – mày chờ đấy xem ngày mai bà xử như thế nào. Đúng là không thể tin tưởng bất cứ đứa bạn nào. Tôi chỉ vừa hé lộ chút bí mật, và thế là nó đem cái “bí mật” to đùng ấy đến ngay đây, trở thành kẻ thứ ba nhìn thấy cái “hình tượng hay ho” của mình.
Nhưng thật khó hiểu là… cái cảm giác cáu giận dỗi lúc nãy của tôi biến mất rồi.
– Lên xe đi – Phong nói nhẹ nhàng – tôi chở cô về.
– Thôi khỏi, tôi tự bắt xe bus được rồi…
Tôi không có ý làm phách, cũng không định nói câu này ra, nhưng cái cảm giác không được tự nhiên như mọi hôm xui khiến cái miệng thốt ra như vậy. Nếu có được tua lại thời gian, tôi thề là sẽ trèo lên xe mà không ý kiến ý cò dù chỉ một câu.
– Hay để tôi gọi D.K đến đây bắt taxi cho cô về?
Ngẩng phắt lên nhìn Thanh Phong, tôi tròn mắt:
– Cậu nói cái gì?
– Chẳng phải chuyến đi cùng đại ca D.K hôm bữa thú vị lắm sao?
Nói rồi hắn cười phá lên. Ừ, thú vị lắm, thú vị chết được.
– Thì cũng giống kiểu cậu đi dự sinh nhật nhỏ Jun thôi – tôi chép miệng.
– Tôi không có đi, cô tưởng tôi là ai chứ?
– Nhưng – ngạc nhiên lẫn lúng túng, tôi đưa tay chỉ chỏ – rõ ràng con nhỏ đó cắp cổ cậu ra ngoài rồi mà? Tối đó trong điện thoại cậu còn…
– Sau đó cô có nhìn thấy gì không? – Phong nheo mắt, bộ dạng rất buồn cười.
Lúc ấy khói mù mịt, nhìn thấy gì mới lạ. Nhưng tôi có thể tưởng tượng ra: 1. con nhỏ nài nỉ, dùng “nhõng nhẽo kế” để bắt hắn ta chở đi 2. Thừa cơ loạn lạc, Jun bắt cóc Thanh Phong lên một chiếc taxi, y kiểu anh hắn đã làm với tôi. Người ta nói anh em trong nhà giống nhau.
Đặc biệt một cái, dù chẳng uống fristi nhưng tôi chẳng bao giờ hình dung ra được sự thật nó như thế nào:
– Đáng lẽ cô phải ở lại thấy cảnh Jun đứng khóc lóc một mình, chắc là khoái chí lắm.
À há, thế á. Ừ, đúng là cảnh hay đáng để xem. Nhưng…
– Ai bảo tôi khoái chí nào?
– Biết đâu được…
Thanh Phong cười đểu rồi gạt chân chống, bắt đầu ga khiến tôi phải hấp tấp trèo lên. Hắn còn quay lại đắc thắng:
– …Anh Thư cũng như vậy mà.
Lại Anh Thư. Tôi bắt đầu không thích cái tên này rồi. Cho dù đó có là chị gái đi nữa nhưng cũng có những điều…
Nghĩ làm gì cho mệt nhỉ? Giờ mình chỉ muốn…
– Đi ăn kem đi.
– Không! – Phong nói mà không thèm suy nghĩ.
– Sao chứ? – tôi nhăn mặt đấm vào lưng hắn.
– Không nhớ cái vụ bữa trước à?
– Không. Mà hôm nay cậu làm theo ý tôi một lần đi – giọng tôi bỗng ngọt như mía lùi. Những tháng ngày ở bên nhỏ Ngân cũng không hề uổng phí.
– Tại sao? – giọng của hắn vẫn lạnh lùng cố hữu.
– Tại tôi đang vui, mà cũng muốn kiểm tra một điều…
Chiếc xe phóng thẳng đi… về nhà ba tôi. Lúc dừng xe, Phong còn quay sang dặn:
– Cô bị cảm thì ăn kem làm gì, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Không để tôi nói t