The Soda Pop
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327911

Bình chọn: 10.00/10/791 lượt.

ấy trên bàn. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo rọi vào căn phòng tối khiến người ta cảm thấy một cảm giác bất an. Với chiếc áo lạnh khoác vào người, nghĩ thế nào Anh Thư lại tròng thêm chiếc quần jean. Nhét vội mớ tiền vào túi, cô lén đi xuống dưới nhà.

Chiếc taxi nhanh chóng đến đầu ngõ, Anh Thư bước lên xe, thầm hỏi tại sao mình lại dễ dao động đến vậy.

Không phải, cô chỉ muốn nhìn thấy người mà cô ghét chịu cơn mưa nửa mùa này thôi.

Cơn gió làm Phong rùng mình. Cậu tắt cửa sổ web trên điện thoại, nhìn lên trời. Quyết định ở lại đây 3 ngày không phải chóng vánh. Cậu đã muốn như thế từ buổi tối hôm qua, ngay sau khi bó hoa Minosa rơi xuống trong vô vọng và đôi mắt đượm buồn của Anh Thư nhìn cậu. Cậu muốn trốn đến một nơi mà người ta không biết mình đã thất bại như thế nào.

Lúc nghe tin về Hoài Thư từ chính miệng Phục Hy, cậu đã nghĩ đó chỉ là trò trả thù vặt vãnh. Nhưng Phong đã thực sự lo lắng, nhỡ đâu đó là sự thật và cậu sẽ trở thành kẻ lạnh lùng vô tình khi biết mà không giúp. Cơn buồn chưa nguôi khiến cậu muốn bỏ đi khỏi nhà, và đây là cơ hội tốt.

Khi biết Hoài Thư và má cô ấy không sao, cậu không nghĩ là mình bị lừa. Phong có cảm giác, Phục Hy đang tìm một lối thoát cho chính bản thân cậu.

Giấu sau vẻ vui vẻ trẻ con là một trái tim đang đau. Phong cố cười nhiều để xóa đi cái u buồn xung quanh mình. Và nhờ có Hoài Thư, điều đó thật dễ dàng. Nhiều khi cậu cảm giác, cả hai cứ như đứa con nít đã quen nhau từ khi mới sinh ra.

Ngày kia Anh Thư sẽ trở lại Vũng Tàu, cậu sẽ bắt xe về.

** ** **

Hàng quán bên vỉa hè được dọn đi chóng vánh. Chỉ trong giây lát mà mọi thứ lại trở về vẻ hoang sơ. Nhiều người đi qua nhìn chàng trai ngồi bên bờ hồ với ánh mắt tò mò và cả đồng cảm cho nỗi buồn trong đôi mắt.

Một cảm giác rùng mình ở sống lưng. Danh ngẩng đầu lên nhìn. Hạt mưa đầu tiên đã rơi xuống.

Tại sao lúc này anh lại có cảm giác cam chịu? Trời đang thử thách anh hay thật sự đã hết cách?

** *** ***

Ánh sáng vàng vọt của đèn đường hắt lên cửa kính ô tô. Đêm sầm uất vẫn chưa dừng lại, nhưng cơn gió to và vài vệt chớp trên nền trời đen đặc vì thiếu trăng khiến nhiều người phải bỏ cuộc. Những giọt nước đầu tiên dính trên cửa kính cho Anh Thư biết trời đang nổi giận thực sự.

Taxi dừng lại ở một quán cà phê 4 tầng với đèn nhấp nháy lóa cả mắt. Đây là nơi cô thường đến, vì thế chẳng khó khăn gì để kiếm được một phòng VIP ở tầng trên cùng. Đây là lần thứ hai Anh Thư đến căn phòng này. Lần đầu là do Phong dìu vào, khi cô quá say và trúng gió trong một bữa tiệc sinh nhật.

Phong đã luôn tốt với cô, vậy mà cô lại làm cậu ấy đau lòng.

Anh chàng bồi bàn mở khóa, bật đèn rồi ý tứ rút. Căn phòng sáng bừng lên bởi chiếc đèn chùm hình tam giác ở giữa. Tấm thảm nhung đỏ tôn thêm phần quý phái. Phần quay ra mặt đường lắp kính được những mảnh rèm lụa Châu Âu che khuất. Anh Thư tiến lại, mở toang tấm rèm vì cô biết từ đây có thể nhìn xuống cái gì.

Ngón tay cô bất động khi thấy Danh Kíp vẫn ngồi ở bờ hồ. Anh không hề nóng nảy đi qua đi lại, chỉ đơn giản là ngồi khi biết cô sẽ đến.

Hoặc biết chắc cô không bao giờ đến.

Thế nhưng bước chân cô vẫn vô tình dừng lại ở một chỗ. Kim đồng hồ chậm chạp lê bước. 10, 15 rồi 20

…..

Mưa bắt đầu nặng hạt. Những giọt nước vô tình tự do rơi xuống tóc anh, áo anh và cả những cánh hoa bắt đầu gãy trước sức nặng của nó. Anh vẫn đưa tay lên che dù biết đó là hành động vô ích. Cả gió cũng gào thét theo như muốn khuyên anh hãy biến khỏi nơi này. Chẳng ai muốn anh ở đây, kể cả ông trời, mưa, gió và Anh Thư.

Đây là ván cờ mà anh sẽ chơi đến cùng.

….

Ném chiếc thẻ tín dụng lên quầy bar, cô nói nhanh:

– Để phòng đấy cho đến khi tôi quay trở lại.

Cô gái thu ngân ngơ ngác nhìn theo, rồi lại ngơ ngác khi Anh Thư Tỉ Tỉ trở vào.

– Có cái dù nào không?

Một cái lắc đầu chán nản. Ông trời phạt cô đây mà.

Ngập ngừng ở cửa một giây, Anh Thư đặt hai tay lên đầu băng qua con đường vắng không có bóng xe. Gió suýt nữa đã hất gót giày của cô trên mặt đường trơn trượt. Cô đang bực, vì không thể sai bất cứ đứa đàn em nào làm việc này thay mình.

Lúc chạm đến vỉa hè thì bộ đồ trên người của cô cũng ướt nhem. Thế thì người ngồi chờ gần tiếng đồng hồ sẽ như thế nào?

Hít một hơi sâu, Anh Thư chậm rãi bước lại.

….

Danh nhìn thấy mũi đôi giày cao gót màu xanh navy. Cảm giác vui sướng đến trong thoáng chốc nhưng anh vẫn không dám ngẩng lên. Lỡ đâu chỉ là ảo giác.

….

Anh Thư nắm mạnh lấy hai vai Danh, cố hét để đọ lại với tiếng gào của gió:

– Anh làm gì thế này? Đi trú mưa đi.

Danh khẽ ngẩng lên, mỉm cười. Anh đưa bó hoa cho cô:

– Tặng em này.

– Khỉ thật – cô cầm bó hoa lên, định ném xuống hồ nhưng đã kịp dừng lại. Bàn tay hững hờ trong khoảng không. Cô không lạnh lùng đến thế chứ?

– Tôi không muốn nhận nó, cũng không muốn ném nó. Vậy anh bảo tôi phải làm sao? – cô bất lực nhìn Danh. Anh như đứa trẻ mới được nhận quà, điều này làm cô áy náy.

– Em làm gì cũng được – Danh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt người con gái đối diện.

– Chết tiệt! Tìm nơi trú mưa rồi tính tiếp.

Cô chủ động nắm tay Danh nhưng anh khô