
ng chịu.
Bữa cơm đạm bạc hầu hết dùng nguyên liệu là trái bầu nhưng được má tôi khéo léo làm thành nhiều món mùi vị khác nhau (giống cái kiểu bạn ăn cơm chay ý).
Không biết có phải lấy lòng hay không mà Thanh Phong – cái tên nhà giàu chỉ ăn toàn cao lương mĩ vị – lại đưa chén cho tôi xới hết lần này đến lần khác và luôn miệng khen ngon. Má tôi rất vui, còn tôi thì phân vân chẳng ăn được gì nhiều. Rút cuộc thì cậu ta cần gì phải lấy lòng tôi.
Rửa chén dọn bếp xong, tôi đưa thuốc cho má rồi để bà đi nghỉ. Cần giữ yên tĩnh nên tôi chẳng dám mở TV hay nói chuyện, đành tắt điện trong phòng ra ngoài ghế đá ngồi nghe nhạc và ngắm trăng.
– Cho tôi nghe với – Phong xuất hiện, giật một bên tai nghe của tôi và tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh – cô nghe gì thế này?
– Kệ tôi.
Tôi giật tai nghe lại, không phải vì ích kỉ mà sợ khi Phong hiểu ý nghĩ bài hát, cậu ta có thể suy đoán ra chuyện gì đó.
Thực tình mà nói, Thanh Phong mà tôi gặp hôm nay khác hẳn với mọi ngày. Cậu ấy thoải mái hơn, đối xử với tôi như một người bạn thân, chấp nhận cuộc sống mà lúc trước luôn miệng kêu là “quê mùa”. Thật chẳng hiểu có gì đã thay đổi.
– Mai cậu về à? – tôi hỏi, trong lòng thầm ước đó là câu phủ định.
– Mai về á?
Tim tôi chùng xuống. Ừ thì cậu ấy phải về chứ, Anh Thư tranh thủ trên đấy mấy ngày rồi lại đi Vũng Tàu mà.
– Không! Ở đây chơi đã, còn nhiều thứ chưa phá mà.
Nói rồi Phong quàng tay lên vai làm như tôi là thằng bạn chí cốt của cậu ấy vậy. Tôi lúng túng hất tay Phong ra, cảm thấy má nóng bừng. May là ban đêm, có thể Phong sẽ chẳng thấy gì đâu nhỉ.
Cảm giác vui mừng lại nhen nhóm trong lòng. Tôi thầm nhủ đó là tính ích kỉ của bản thân và quyết không để nó nhiễm sâu vào mình.
– Này, cậu cứ ngồi đây nhé, tôi đi ngủ.
– Cái gì? – Phong liếc cái điện thoại – Mới có 8h kém! Cô định làm con gà đấy à?
– Gà? – tôi nhíu mày.
– Thì nó vào chuồng lúc 5h tối mà.
Đá cho cậu ta một phát vào chân, tôi nóng nảy bỏ vào nhà.
– Chỗ của cậu trên phản ấy.
Bạn có nghĩ tôi ngu ngốc? Được gần người con trai mà mình thích đến thế, cùng cậu ấy nói chuyện thì còn gì bằng. Có thể tôi và cậu ấy sẽ phát hiện ra nhiều điểm tương đồng. Nhưng tôi nghĩ mình ngu ngốc thế là đủ rồi, không nên lấn sâu vào nó nữa. Phong chỉ có mình Anh Thư, và tôi nhường cậu ấy. Chỉ vì Anh Thư là chị gái tôi thôi đấy.
Nếu ngồi lại nữa, tôi sợ mình sẽ nói hết những điều trong lòng cho Phong nghe.
Mái tóc dựng dựng vẫn in bóng xuống mặt sân. Phong cắm cúi nhìn vào màn hình điện thoại. Cái lưng dài khẽ co lại rồi giãn ra – có lẽ do gió.
Tôi mím môi bước vào giường với má.
Ăn xong bữa tối, Anh Thư lên phòng và nằm vật ra giường. Cô suy nghĩ miên man về nhiều điều, trong đó có cả câu đề nghị của Danh hồi chiều. Cô muốn quên, nhưng lại thấy áy náy trong lòng.
Như trêu ngươi, mây bắt đầu che lấp vầng trăng. Liệu đêm nay có mưa thật? Đó là ông trời cố tình làm khó cô hay vì cô đã thực sự từng mong như thế?
Danh mà bỏ qua những chuyện trước đây cho cô là điều không thể tin nổi. Nhưng giờ đây, Anh Thư không muốn chấp nhận nó chỉ vì vết thương lòng anh gây ra cho cô cách đây một năm đã găm sâu vào tim. Mỗi lần cô làm gì, nghĩ gì liên quan đến Danh, hình ảnh cô gái với chiếc váy chấm hoa lại hiện ra trong tâm trí, rực rỡ như một thiên thần. Còn cô mãi mãi chỉ là kẻ ác quỷ đã cướp đi tình yêu và sự sống của cô ấy.
Anh Thư vùi mặt vào gối.
D.K đã tha thứ, nhưng cô thì mãi không quên.
— ** ** — ** **–
Trời đêm hôm nay có nhiều đợt gió khá mạnh mà Danh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi. Anh để những cơn gió lướt qua thoải mái trong khi tay che những cánh hoa tulip vàng được xen bởi những bông lay ơn đỏ rực rỡ. Đây là bó hoa mà anh đã mất cả buổi chiều để đặt riêng, tự tay mình sắp xếp các bông hoa lại và nhờ người khác gói.
Hoa lay ơn là biểu tượng của tháng 11 – tháng sinh của Anh Thư. Nó tượng trưng cho cô gái thông minh nhưng không kém phần cần cù, chịu khó; luôn tinh tế trong ứng xử với mọi người.
Còn những bông tulip vàng thật giống anh – tình yêu nhưng không hi vọng. Anh đặt hết niềm tin của mình vào cuộc cá cược tối nay. Dù cô ấy có đến hay không thì anh cũng đã sống hết với cảm xúc của chính mình rồi.
Một cảm giác nhói đau trong lòng khi anh biết Anh Thư có thể sẽ không đến. Cô ấy đã từng trở nên lạc quan, yêu đời và nhí nhảnh. Chính điều đó đã làm anh thay đổi cách suy nghĩ của mình, và mở lòng hơn. Nhưng thật trớ trêu, chỉ vì cuộc đụng độ giữa Phục Hy và đàn em của anh, cô ấy lại trở về cái vẻ lạnh lùng cố hữu, bất cần như ngày xưa.
Vết thương chưa kịp khép trong lòng mỗi người lại rỉ máu.
….
Gió đang gào thét, hay lòng anh đang nổi sóng? Những chiếc lá bên bờ hồ chao đảo trước khi bị trận cuồng phong cuốn đi. Liệu anh có bị cuốn theo nó mà từ bỏ tất cả?
….
** ** **
Trời nổi sấm ầm ầm khiến Anh Thư bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn. Cô nhìn chăm chú chiếc đồng hồ trên tường. Giờ là 9h và ông trời đang giận giữ. Giận vì cô thất hẹn mà không chút áy náy lương tâm sao? Ông lầm rồi, vì áy náy lương tâm, cô không thể nào đi được.
Gió ùa vào phòng làm tung mớ gi