Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327824

Bình chọn: 10.00/10/782 lượt.

thang sáng”, cô ăn vội một ổ bánh mì kẹp bên bờ hồ, suýt ói vì nó quá khô.

Vừa ném ổ bánh mì xuống, một con chó to đã nhanh chóng chạy đến, vừa liếc chủ nhân ổ bánh vừa đưa mõn ngoạm rồi bỏ chạy. Thư thở dài, lại tiếp tục cuốc bộ. Cuối cùng vì trời quá nắng, cô tự tìm cho mình một góc kín trong quán cà phê “Rainy”.

Trời ít mây và có gió nhẹ, nhưng chẳng có chút màu xám nào trong khi Anh Thư cảm thấy đang mưa. Đúng rồi, mưa trong lòng. Cái ướt át của những rung động đầu đời đã khiến cô trầm lặng hơn. Phong đã nói, nhưng tai cô ù đi. Trước giờ cô luôn xem cậu ấy là bạn, và sau này cũng vậy. Tình cảm của cô đã giành cho người khác và cô không có ý định thay đổi.

Ôi cái cuộc đời này, không ngờ lại có nhiều người đơn phương nhau thế.

** ** **

– Đại ca có tin nổi không? Em thấy Anh Thư Tỉ Tỉ lang thang cả buổi sáng rồi.

Chàng trai từ trên giường nhảy xuống, vớ đại một chiếc áo thun trên móc.

– Mày đang ở đâu?

– Cà phê cóc bên vỉa hè.

Anh nhanh tay kết thúc cuộc gọi để tìm số khác.

– Có chuyện gì thế anh? – đầu giây bên kia trả lời ngay tức khắc.

– Cậu đến đây nhanh đi.

Nhét điện thoại vào trong túi, anh cầm lược cào vài đường “cơ bản” trên cái tổ quạ của mình.

Tôi đứng sững lại như phản xạ khi con thú nhìn thấy kẻ thù của nó. Tay tôi giựt tay Yên khiến chị ấy mất đà cũng đứng lại theo.

– Em làm gì thế? – chị nhíu mày.

– Ơ… – tôi rơi khỏi trạng thái ngỡ ngàng, chuyển ánh mắt sang Yên – Thôi… để khi khác nhé, em sẽ qua tìm chị. Còn bây giờ…

Tôi quay người chuẩn bị co giò chạy khi chàng trai kia đã nhìn thấy mình.

– Em có việc! – Tôi hét lên, chạy thục mạng.

Từ phía nhà, chàng trai ném ba lô của mình xuống trước hàng rào, đuổi theo cái dáng người nhanh nhẹn.

** ** **

Ai mà ngờ được cậu ta lại ở đây. Tôi không muốn, và chưa sẵn sàng để gặp mặt. Khỉ thật, kẻ nào đã cho Phong biết nhà tôi chứ ngoại trừ nhỏ Ngân và thằng Hùng. Hùng không phải là đứa nhiều chuyện đến vậy, nó sợ tôi một phép.

Ngân – tao thề sẽ xử lí mày khi đi học lại. Còn bây giờ phải lo chạy thoát thân cái đã.

Từ nhỏ tôi đã nổi tiếng giống con trai chỉ vì thắng tụi nó trong hầu hết các trò chơi. Đặc biệt là chạy và tìm đường thoát thân thì tôi luôn là nhà vô địch. Cứ lấy những lần ăn trộm mía hay xoài ngày xưa thì biết. Cũng chính vì thế, tôi đối phó trong mọi tình huống nguy hiểm khá nhanh nhẹn và chẳng lo gì ngoài vật thế thân của mình. Nhưng lần này có lẽ là ngoại lệ, chỉ vì cái tên chết tiệt kia cũng nhanh chân không kém.

– Đứng lại đã! – Phong hét lên, cậu ta không có ý định bỏ cuộc.

Chết tiệt. Tôi biết làm gì cơ chứ? Đứng lại và đuổi cậu ta về hay im lặng nghe cậu ta nói. Cách nào thì cũng chạm đến lòng tự ái của tôi rồi. Mím môi chặt hơn, tôi hít một hơi để tăng tốc, chẳng dám quay lại nhìn lấy một lần.

– Cô có nghe tôi nói gì không? Khỉ thật! Đau mà sao chạy nhanh thế?

Tôi đau? Ừ thì đau đấy, cậu đã làm lòng tôi tan nát rồi còn gì. Vậy sao còn chạy theo. Đi về chỗ của cậu đi, nơi nào có Anh Thư ấy.

Nước mắt chỉ chực ào ra, nhưng lần này tôi đủ mạnh mẽ hơn để ngăn nó lại. Cậu ta phát hiện tôi với bộ mặt tèm nhem nước mắt lại được mẻ cười no bụng. Mà tôi thì không muốn thấy kẻ đã làm mình buồn được cười thoải mái.

Vì tôi sẽ lại hết giận mà thích cậu ấy mất.

– Hoài Thư! Nếu cô không đứng lại, coi chừng tôi đấy.

Phong định làm gì? Cậu ta chưa đuổi kịp tôi thì còn lâu. Con đường này còn dài lắm, chí ít là một cây số nữa mới đến bờ sông.

Bước chân phía sau gấp gáp hơn. Tôi nhìn xuống dưới và phát hiện đôi giầy trắng kia chỉ cách mình chưa đầy 2 mét. Bàn tay rắn chắc đưa lên, tôi né sang một bên, xém nữa thì bị chụp lại.

Thật may sau đó Phong có vẻ đuối sức hay sao mà bước chân chậm dần rồi mất hẳn tầm mắt. Tôi cũng mệt lắm chứ, mồ hôi thi nhau rơi xem cái nào thấm vào đất tốt hơn. Nhưng là kẻ bỏ chạy, tôi không thể dừng lại cho đến khi cắt đuôi được.

Cậu bỏ cuộc đi cho tôi nhờ.

….

Phong dừng lại, ngó lên cái cây bên đường.

– Cô nghĩ là có thể trốn được tôi sao?

Cậu lấy đà phóng về phía trước.

…..

Tôi sắp không làm chủ được đôi chân của mình rồi. Nó cứ phóng, còn tôi như bị kéo theo, sợ muốn dừng cũng không dừng được.

– Ya!!!!

Sau tiếng hét của Phong, tôi chưa kịp quay lại xem xét tình thế thì đã bị cái gì đó phang vào lưng, tiếp đó là chân, rồi vai. Một mưa xoài xanh lao tới tấp. Tôi ngó lại, Phong đang ôm một đống xoài phía trước, tay đưa không ngớt và đôi chân không kịp dừng lại.

Ai ngờ là hắn lại nghĩ ra cái trò quoái gở này.

Trong khi chưa kịp tìm ra cách gì, một quả xoài già đạp trúng trán tôi nứt đôi, còn tôi thì loạng choạng, cảm thấy sao mẹ sao con chập chờn quanh mình.

– Này, có làm sao không?

Tôi cố nhìn xuống lựa thế ngồi nhưng chẳng thấy gì, tay khua lung tung trong khi chân lảo đảo chực ngã. May mà có bàn khác tay kéo lại.

Cảm giác cuối cùng là tôi đã đặt mông xuống mặt đường một cách không-hề-nhẹ-nhàng. Có ai đó thở gấp bên cạnh. Đám xoài rơi xuống tứ tung, trúng cả chân tôi. Bàn tay đưa lên trán sờ nhẹ khiến tôi giật mình mở mắt, cố lấy lại thăng bằng.

– Xích ra – tôi hất tay Phong, th


XtGem Forum catalog