Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327953

Bình chọn: 9.00/10/795 lượt.

i lại một bước.

Phong nhìn xuống mình rồi lại nhìn lên, mặt ngơ ngác như một con thỏ.

– Thế này thì sao?

– Cậu… – tôi nuốt nước miếng – mặc độc cái quần đùi. Thật là khiếm nhã quá đi.

– Khiếm nhã á? – cái khuôn mặt “hiền từ” của cậu ta làm tôi phát bực – Nếu nói đến khiến nhã thì người đó là cô mới phải. Chẳng phải hôm qua cô còn nhìn thấy cái… “quần đùi” ngắn hơn cái này của tôi sao?

Đến chịu thua với cái tên chết tiệt này. Đúng là tôi có thấy “cái đấy”, nhưng chỉ kịp nhận dạng chứ đã thấy kĩ đâu. Hơn nữa, điều mà tôi nói không phải về cái quần mà về người mặc nó. Tôi là con gái mà sao cậu ta không giữ cho tôi chút thể diện.

– Tại nó đập vào mắt tôi chứ bộ – tôi cãi cố.

Đúng lúc đó thì thằng Thiên hí hửng chạy qua. Nó định nói với tôi cái gì đó, nhưng thấy bộ dạng của Thanh Phong, nó hét lên:

– Á! Sao anh ta vẫn chưa về.

Rồi bỏ chạy mất dép.

Tôi nhìn theo không chớp mắt, cuối cùng hất hàm về phía Phong.

– Cậu làm gì em họ tôi vậy?

– Chẳng có gì – Phong nhún vai, rõ ràng đang cố nín cười.

– Cậu chơi chiêu gì à? Cái thằng bất trị đó đâu phải dễ sợ người khác. Bị tôi đánh cho te tua mà nó còn chẳng đếm xỉa nữa là.

– Hừm, không đôi co với kẻ mê muội còn chưa tỉnh ngủ như cô. Bộ dạng nhìn thấy ớn.

Phong nói rồi bỏ vào nhà, để tôi chết đứng ngoài sân với khuôn mặt đỏ lựng.

Má tôi đi chợ về mới thấy cậu ta ngoan ngoãn được một tí. Đúng là chẳng xem tôi ra gì mà, chỉ được cái giỏi lấy lòng người khác. Phong chăm chú nhìn má làm vườn với vẻ hào hứng của người ham học việc. Tất nhiên là má khen cậu ta hết lời, và chê tôi là đứa chẳng biết gì cả. Đến khi cậu ta xắn tay áo lên để chuẩn bị giúp thì má tôi lại cười.

– Thôi khỏi cháu ơi, để đấy cho bác – đoạn quay sang tôi lúc này đang hì hục nhổ cỏ – Thư, con dẫn cậu ấy đi chơi nhé.

Tôi suýt nữa thì phun ra là ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này thì có gì mà chơi nhưng cơ hội trốn việc hiện ra trước mắt nhất quyết không thể bỏ lỡ. Vội vàng vơ nốt mớ cỏ rồi rửa tay, tôi hí hửng nói với Phong:

– Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết thế nào là thiên nhiên hoang dã.

Cậu ta nhìn tôi với vẻ không tin nhưng lại che miệng cười. Sau khi Phong đứng dậy chào má lễ phép (bình thường có thế đâu), má gật đầu rồi cảnh cáo tôi:

– Nhớ đừng bày trò chọc cậu ấy nhé.

Tôi á? Tôi bày trò chọc Phong á?

– Con là con gái má mà, sao má nói kì vậy – tôi nũng nịu.

Tức thì Phong quay sang tôi thì thầm vào tai:

– Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu nhé.

Cậu ta khoác vai rồi kéo tôi ra ngoài trước khi tôi kịp nói gì.

Những tia nắng đầu ngày hắt qua khe hở giữa hai tấm rèm vào phòng khiến Danh tỉnh giấc. Đầu óc anh hơi quay cuồng và phải mất một lúc sau mới cảm nhận được sức nặng của chiếc chăn bông, của tấm khăn ướt trên trán bị nghiêng sang một bên và hơi nước còn đọng lại đâu đó phía dưới gối.

Danh ngồi thẳng dậy, hất chăn ra. Ai đó đã cẩn thận mặc cho anh chiếc áo sơ mi trắng rộng cổ và quần thun màu đen thoải mái. Vỉ thuốc được đặt trên bàn cùng li nước gừng khiến anh mơ hồ nghĩ đến bàn tay chu đáo của người con gái.

Trên chiếc bàn tròn giữa phòng, bó hoa tuplip xen lay ơn được đặt thẳng trong một li nước. Dù không còn vẻ đẹp như ban đầu với những cánh hoa lả tả, nó vẫn tràn đầy thứ sức sống mãnh liệt dưới ngàn tia sáng li ti.

Người đau nhức nhưng anh vẫn cố đứng dậy, tiến lại phía chiếc bàn và nhẹ nâng cánh hoa sắp rơi xuống.

Cô ấy đã làm những điều này. Anh Thư không thực sự ghét anh. Đâu đó trong tâm hồn lạnh lùng ấy vẫn là người con gái dịu dàng biết quan tâm. Trong lòng anh rộ lên cảm giác vui thích và thầm hỏi, lời nói hôm qua liệu đã có câu trả lời?

– Xin lỗi…

Anh chàng phục vụ xuất hiện ở cửa với chiếc bàn đẩy. Khẽ chào Danh, anh ta kéo chiếc bàn vào và nhẹ nhàng đặt tôi cháo bốc khói nghi ngút lên bàn.

– Tôi không biết là ở đây có phục vụ kiểu này.

– Đây là phục vụ đặc biệt được đặt trước và thanh toán trước – anh ta cẩn thận giải thích rồi rút lui.

Danh muốn hỏi thêm, nhưng anh sợ những điều anh nghĩ không phải là sự thật nên lại thôi. Cứ tự nhủ với bản thân là Anh Thư đã quan tâm đến anh còn hơn.

Có tiếng chuông ở phía cuối phòng. Danh bước lại chỗ mắc đồ, thò tay vào túi quần ẩm của mình lấy ra chiếc điện thoại. Anh nhíu mày.

– A lô?

– Đại ca đang ở đâu thế? Jun gọi điện hỏi em suốt từ hôm qua đến giờ. Tụi em gọi mấy chục cú mà chẳng thấy anh bắt máy – giọng Thắng sẹo lo lắng và có chút bực bội.

Có thể Danh sốt nên giấc ngủ sâu hơn, nhưng sau lần này thì chắc chắn anh sẽ không để chuyện tương tự xảy ra.

– Anh đang ở quán cà phê chiều hôm qua mày chở anh đến đấy. Tí nữa đến đón ở đấy, nhớ ghé qua nhà lấy bộ đồ cho anh.

Phải mấy giây sau Thắng mới lên tiếng:

– Dạ, nhưng anh gặp chuyện gì à? Anh bị đau vẫn chưa khỏe đấy.

– Không. Hôm qua dầm mưa tí nên sốt lại, anh ghé vào đây nghỉ thôi. Nhớ dặn Jun đừng lo lắng.

– Dạ – Thắng trả lời – vậy bao lâu nữa em đến?

– Khoảng một tiếng nhé.

Danh nhìn tôi cháo rồi tắt máy. Anh muốn thưởng thức bữa sáng “được đặt riêng” của mình trước khi rời khỏi.

** ** ***

Trời đẹp thế này mà có người chẳng biết thưởng thức. Ví


XtGem Forum catalog