Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328030

Bình chọn: 8.5.00/10/803 lượt.

át ra khỏi cái tàu lượn của khu vui chơi.

** ** **

Một hơi ấm xộc thẳng vào lồng ngực khiến tôi cảm giác như mình được hồi sinh. Thật sảng khoái khi người ta có thể tự do hít thở. Đầu óc đã thoát khỏi trạng thái mê muội. Có ai đó gọi tên, tôi khẽ mở mắt.

Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Yên. Vậy mà tôi cứ ngỡ.

– Em sao rồi.

– Dạ thở được rồi – câu trả lời ngớ ngẩn nhất xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cố lắc đầu, vừa để hất nước, vừa để xuy đi cảm giác tiếc rẻ quoái gở.

Chị Yên khẽ cười, đặt tay lên trán để vuốt mồ hôi. Có lẽ chị đã chạy quãng đường dài với tốc độ nhanh nhất có thể.

Tôi muốn ngồi dậy, không phải vì ánh nắng chói chang phía trên đầu mà chỉ muốn kiểm tra xem Phong ở đâu.

Thật may là khi vừa đưa tay lên tìm người giúp, Phong đã lại đỡ lấy lưng tôi.

– Xin lỗi. Là lỗi của tôi – cậu ấy khẽ khàng.

– Cậu cứu tôi à?

-Ừ…

– Thế thì xem như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cậu không cố ý mà.

Tôi mỉm cười vui vẻ để Phong khỏi thấy áy náy mà dằn vặt bản thân. Cuối cùng thì quá khứ cũng không lặp lại. Tôi lại suýt chết lần nữa, nhưng lần này tốt hơn lần trước nhiều.

– Chị…

Thằng Thiên mặt tèm nhem nước, không biết là do nó mới bị chị Yên cốc vào đầu hay vì thấy tôi thế này mà cảm động.

– Hu Hu! Em xin lỗi. Từ nay chị sai gì em cũng nghe hết.

– Ừ – tôi cố gắng “nhân từ” – vậy xin lỗi anh Phong đi.

– Xin lỗi anh ấy á? – Thằng Thiên tròn mắt nhìn tôi rồi chuyển hướng sang Phong – nhưng chị biết anh ấy đã làm gì không? Em chỉ định trả thù thôi.

– Thế em biết chị phải chịu hậu quả như thế nào không? – tôi bặm đôi môi tím tái của mình lại.

Nó nhìn tôi với đôi mắt hối lỗi rồi khẽ cúi đầu:

– Em xin lỗi anh – nó lí nhí trong cổ họng, có lẽ phải căng tai ra mới nghe được.

– Ừ, anh cũng xin lỗi nhóc – Phong cười và xoa đầu nó. Cậu ta cũng có lúc làm đàn anh hiền từ thế à?

Tôi vịn lấy vai Phong, cố đứng dậy nhưng bị choáng. Phong vội đứng lên và tôi bám lấy vai cậu ấy.

– Chị – tôi nói với Yên – xem như không có chuyện gì xảy ra nhé. Người còn ở đây và em thì không muốn má lo. Để em về nhà chị thay đồ ướt rồi về…

– Phải nói ra để tôi còn xin lỗi má cô nữa chứ – Phong ngắt lời tôi – tôi gây ra nên tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Cái cụm từ “chịu trách nhiệm” nghe hay đấy nhỉ. Nhưng liệu cậu ấy sẽ chịu được đến đâu.

– Nhưng tôi thì không muốn – tôi lắc đầu cương quyết.

Cuối cùng mọi người phải đồng ý với quyết định của người-suýt-chết như tôi. Chị Yên dìu tôi về còn Phong và thằng Thiên lẽo đẽo theo sau.



– Tại sao Hoài Thư lại không chịu tập bơi? – Phong thắc mắc.

Thằng Thiên bĩu môi.

– Anh không phải là đối tượng để chị ấy nói ra lí do.

– Hừ, nếu biết trước thì có phải là đỡ rồi không? – Phong cho thằng nhóc một cái cốc.

Thiên cúi đầu, cảm thấy cắn rứt lương tâm. Cũng tại nó mà Hoài Thư suýt chết rồi còn gì.

– Tại vì ngày xưa, chị ấy cũng suýt chết đuối một lần. Từ đó trở đi Hoài Thư rất sợ bị chìm, thế nên không dám tập. Từ hồi em còn bé, ngày nào cũng rủ chị ấy ra bờ sống nhưng chị ấy chỉ đứng chơi trên bờ và trên mấy phiến đá.

– Sao mà chết đuối? – câu chuyện của thằng nhóc khơi gợi trí tò mò trong cậu.

– Em nghe chị Yên kể hồi đó đi cắm trại cùng với lớp, chị Thư và một anh nữa qua bên kia sông kiếm cành cây về nhóm lửa, chẳng may bị trượt chân ngã. Chị ấy rất thích anh chàng đó, nhưng anh ta lại không dám nhảy xuống cứu mặc dù biết bơi sơ sơ mà lại chạy đi gọi người khác. Muộn chút nữa là chị ấy chết đuối rồi.

Thằng Thiên lắc đầu chán nản còn Phong thì trầm tư, thầm hỏi là do Hoài Thư thật thà đến ngốc nghếch hay do số phận kém may mắn.

….

Tôi thay đồ của Yên xong, bước vào phòng khách thì đã thấy một anh chàng đậm người, tuổi gần 30 với bộ quần tây tối màu và áo sơ mi trắng. Nhìn anh ấy hiền lành với mái tóc cắt gọn gàng, đôi mắt nâu nhẹ và khuôn miệng đang mỉm cười. Chẳng cần ai giới thiệu thì tôi cũng biết đó là chồng chưa cưới của Yên. Có điều anh ấy chắc chẳng biết tôi là ai.

– Chào anh – tôi khẽ khàng, tiếp tục dùng tay chà nhẹ khăn vào tóc cho mau khô.

– Chào em. Hoài Thư phải không?

Anh vui vẻ tiến lại bắt tay tôi. Một giây lúng túng, tôi cũng đưa tay lên. Bàn tay anh ấy thô ráp và hơi chai.

– Sao anh biết là em?

– Anh đoán qua lời Yên kể thôi, hôm nay mới có dịp được gặp mặt. Sau này chúng ta sẽ là anh em tốt.

– Em cũng mong như vậy – tôi trả lời, mỉm cười đáp lễ.

Yên bước vào, thấy chúng tôi đang làm quen chị cũng vui không kém. Tiếp sau chị là hai tên con trai đã gây ra cho tôi một ngày rắc rối.

– Chào anh – thằng Thiên nhanh nhảu rồi tọt vào trong bếp.

– Chào anh – Phong nhẹ nhàng nói và đưa tay bắt.

– Ah cậu nhóc này, bạn trai của Hoài Thư phải không?

Một phút im lặng và tôi thì như kẻ chết đứng. “Nghệ thuật đoán mò” của anh chàng này cũng có hạn. Chị Yên hết nhìn tôi rồi lại quay sang Phong tủm tỉm cười mà chẳng giải thích. Tôi thì có thể há miệng nói gì sao?

Thật may vì Phong là kẻ tự nhiên nhất.

– Bây giờ thì không phải, nhưng sau này em cũng mong chịu đựng được con nhóc… à không “cô bạn” khó tính này – cậu ta cười thoải mái, liếc mắt sang tôi.

C