Ngàn năm đợi – Trần Thị Bảo Châu

Ngàn năm đợi – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322020

Bình chọn: 9.5.00/10/202 lượt.

hồn vía rồi nên hôm nay đứng trước Lĩnh, cô chẳng còn chút cảm giác nào.

Lĩnh ra vẻ quan tâm:

– Dường như Khuê không được khỏe?

Lúc cô còn gượng gạo cười, bà Hiệp đã trả lời:

– Em nó vừa bệnh một trận. Chả là bị mắc mưa nên cảm lạnh. May là không viêm phổi đấy.

Rồi bà lên giọng thở than:

– Nó mà ra khỏi nhà là mình không thể nào yên tâm, cứ thắc thỏm đến khi nó về mới thôi.

Ông Tuân nhỏ nhẹ:

– Vậy sao anh chị không đưa đón cháu mỗi ngày? Ngồi xe du lịch vẫn an toàn hơn chạy xe gắn máy.

Ông Thông mỉm cười:

– Tôi cũng định vậy, nhưng nghĩ lại con bé đâu còn là trẻ con, cứ giữ rịt mãi biết chừng nào nó mới trưởng thành.

Lĩnh nói với ông Tuân:

– Sao Khuê là tình nguyện viên của trẻ em đường phố đó ba. Hôm trước nhờ Khuê, con mới tìm lại được cái túi đựng vợt tennis bị mất.

Bà Hiệp ngạc nhiên:

– Vậy mà cô chú chả nghe Sao Khuê nói gì cả.

Lĩnh kêu lên:

– Thế à! Chắc là Sao Khuê muốn giữ bí mật chuyện này. Vậy mà cháu không biết.

Khuê lắc đầu:

– Không phải là giữ bí mật, mà em cho đó là chuyện nhỏ nhặt.

Bà Hiệp lại kể… tội con gái:

– Đấy! Anh và cháu Lĩnh xem, con bé chỉ giỏi “Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”.

Ông Tuân mỉm cười:

– Có con gái như thế là quý hóa quá rồi. Tôi đang mơ một đứa con gái như thế đấy.

Bà Hiệp chép miệng:

– Thế ra nhà chỉ một mình cháu Lĩnh cũng buồn nhỉ. Muốn đông vui, chắc anh phải mau cưới vợ cho con trai.

Ông Tuân từ tốn:

– Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng cậu quý tử nhà tôi còn mãi ham chơi.

Bà Hiệp nói:

– Có vợ tự khắc sẽ biết lo chớ gì.

Thấy vợ hăng hái chuyện của người khác quá, ông Thông nhẹ nhàng:

– Đàn ông thời đại này thường nặng phần công danh, ít ai chịu lấy vợ sớm như thời của chúng ta. Mà… chúng ta bắt đầu dùng cơm được rồi chứ?

Nghe ba mình nói thế, Khuê hơi ngạc nhiên vì không ngờ ông Tuân và Lĩnh lại được ba mẹ cô mời cơm. Vốn nhanh nhẩu, cô đứng lên:

– Con xin phép xuống bếp phụ dì Tính ạ.

Bà Hiệp kéo Khuê ngồi xuống:

– Để cho mẹ. Con nói chuyện với anh Lĩnh cho vui.

Sao Khuê đành tuân lệnh. Lĩnh hỏi:

– Khuê về muộn vì lũ trẻ phải không?

– Vâng.

– Cậu bé hôm trước bữa nay thế nào rồi?

– Vẫn bình thường.

Lĩnh hơi nheo mắt:

– Nghĩa là suốt ngày vẫn lang thang trên phố?

Sao Khuê nhấn mạnh:

– Lang thang có nghĩa đi không có mục đích. Nhưng bọn trẻ của tôi không như vậy, chúng làm việc trên phố nên đâu thể gọi là lang thang.

– Tôi dùng từ lang thang cho có vẻ hay hay vậy mà.

Sao Khuê nói:

– Trẻ con cần sự chính xác, chân thật hơn cái hay hay.

Lĩnh bật cười:

– Xin lỗi… trẻ con vậy.

Khuê vuốt tóc, cô dài giọng:

– Anh còn đánh tennis chứ?

Lĩnh gật đầu:

– Với tôi, chơi tennis nằm trong lịch làm việc hàng ngày.

– Ghê vậy sao?

– Có sức khoẻ mới làm việc nổi chứ. Theo tôi, em nên chơi một môn thể thao nào đó.

Khuê che miệng:

– Như tennis chẳng hạn hả?

– Đúng vậy. Tôi sẵn sàng làm huấn luyện viên cho riêng Khuê.

Sao Khuê nói ngay:

– Tiếc là tôi chưa sẵn sàng làm học trò để học chơi tennis. Môn này có vẻ thời thượng quá, không hợp với tôi. Thay vì đi xe máy tới trường, tôi sẽ đi xe đạp hoặc đi bộ, cũng là cách luyện thân thể vậy. Lang thang như vậy mới có vẻ… hay hay đó.

Lĩnh hỏi:

– Thế em đã thử lang thang lần nào chưa?

Sao Khuê gật đầu:

– Đã thử và đúng là… hay hay thật.

Lĩnh lại cười. Anh thích kiểu nói chuyện nghịch ngợm, dí dỏm của Khuê. Cô bé không tâng bốc anh, và luôn tỏ vẻ ngang hàng khiến Lĩnh cháy bỏng mong muốn chinh phục. Anh biết lần đầu tiên gặp trên đường đã khiến Khuê có ác cảm với mình. Rồi gặp lại nhau lần thứ hai trong bữa tiệc ở nhà ông bà Luỹ, ác cảm Khuê… dành cho Lĩnh có vơi đi nhiều, thậm chí cô bé đã tỏ ra rất cỡi mở đến mức Lĩnh đã tưởng cô bé thích mình. Thế nhưng hôm nay Khuê đã quay lại như ngày đầu. Cô bé đang thích thú khi châm chọc Lĩnh. Nhưng với anh đó là chuyện nhỏ, nhất định Sao Khuê sẽ…

Giọng bà Hiệp vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lĩnh:

– Mời anh và cháu Lĩnh dùng cơm.

Ông Thông đứng dậy tiếp lời vợ:

– Xin mời.

Sao Khuê định sẽ là người vào phòng ăn sau cùng nhưng Lĩnh đã hết sức lịch sự khi nghiêng người nhường bước cho cô.

Khuê nhẹ nhàng:

– Anh cứ tự nhiên, tôi còn phải cất tập vở nữa.

Lĩnh đành bước theo ông Tuân trong Khuê đứng lại nói với mẹ:

– Con không ăn cơm đâu mẹ.

Bà Hiệp trừng mắt:

– Lại kiếm chuyện nữa à?

Sao Khuê nói:

– Lúc nãy con với Phương Du ăn rồi, bụng đâu mà ăn nữa hả mẹ?

Bà Hiệp đanh giọng:

– Không ăn cũng phải ra ngồi cho tôi.

Khuê bướng bỉnh:

– Con không ra đâu, mẹ đừng ép con như vậy.

Dứt lời, cô bước vội về phòng mình và khóa trái cửa lại.

Dẫu biết mẹ sẽ rất giận, và hậu quả của sự “cãi lời người lớn” sẽ nghiêm trọng chớ không phải đùa, Sao Khuê vẫn muốn trốn trong phòng. Cô sợ phải đóng kịch khi ăn uống. Với Lĩnh, cô không có chút hứng thú nào để trò chuyện thì tại sao phải ép lòng ngồi cạnh anh ta.

Mẹ đã không cho Khuê biết trước sẽ đãi cơm khách, cô không chuẩn bị cho việc này nên nếu bị mẹ mắng, Khuê vẫn có lý do để… cãi chày cãi cối nhằm biện hộ cho hành động của mình. Yên chí với lập luận đó. Khuê lấy quần áo vào phòng tắm. Đứng trước v


XtGem Forum catalog