Ngàn năm đợi – Trần Thị Bảo Châu

Ngàn năm đợi – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322011

Bình chọn: 7.5.00/10/201 lượt.

hải thực tế để nhận ra rằng nếu có gặp lại, mày và hắn cũng không đi tới đâu.

Sao Khuê im lặng, một lúc sau mới nói:

– Đành là vậy, nhưng tao vẫn ước ao được gặp lại, dù chỉ một lần thôi.

Du rủ:

– Ghé chỗ tụi nhỏ không? Giờ này chắc bọn chúng về cả rồi.

Khuê nhìn đồng hồ:

– Ghé mười phút thôi, về trễ quá, tao sẽ bị mắng.

Du hấp háy mắt:

– Mày cũng sợ bị mắng nữa à?

Sao Khuê rầu rĩ:

– Dạo này mẹ tao giữ tao kỹ lắm. Bà muốn ép tao vào khuôn. Mẹ muốn tao tham gia dịp tiệc tùng để làm quen với ông này bà nọ. Mẹ nuốn tao quen một người môn đăng hộ đối trong giới làm ăn của bà.

Phương Du lên giọng dạy đời:

– Cha mẹ nào lại không muốn gả con vào gia đình đàng hoàng, giàu có.

Khuê lầm bầm:

– Đàng hoàng giàu có mà không hạnh phúc thà xuống địa ngục còn hơn.

Phương Du hỏi:

– Mày tiếp xúc với trẻ đường phố nhiều, mày thấy có đứa nào thuộc gia đình giàu có không? Hãy đứa trẻ bị đẩy ra đường vì nghèo đói. Bởi dậy đừng dại dột mơ một túp lều tranh hai quả tim vàng và một chiếc xe ba gác. Lũ con mày sẽ khổ đó.

Sao Khuê không đồng ý:

– Nói như mày rồi những người nghèo không được yêu à?

– Có chớ! Nhưng tiểu thơ mà yêu một gã phu xe thì chỉ có trong chuyện cổ tích. Hiểu không?

Khuê không tranh luận với Du nữa. Đã tới Mái Ấm rồi. Cô vừa dừng xe thì trong nhà một bầy con nít ùa ra. Khuê nhìn quanh và hỏi:

– Trí chưa về hả mấy đứa?

– Dạ chưa. Bữa nay thằng Trí bị bán ế nên đâu dám về sớm.

Sao Khuê nhìn Phương Du:

– Thật khổ thân thằng nhỏ.

Du hạ giọng:

– Chỉ sợ nó lại bỏ đi lang thang như trước kia thôi. Trí là đứa dễ bị dụ nhất. Mày nhớ vụ nó nhào vào đầu xe người ta để thằng Đực chôm cái túi xách không?

Sao Khuê nói:

– Nó sẽ không làm thế nữa. Tao tin như vậy.

Cả hai vào trong trò chuyện, hỏi thăm bọn trẻ. Đứa nào ở đây cũng có hoàn cảnh đáng thương. Khuê thương nhất là thằng Trí. Mới tám tuổi đầu đã bị vứt vào đời. Mẹ bỏ đi vì không chịu nổi người chồng vũ phu nát rượu. Trí ở với ngoại, đến khi ngoại chết, vợ chồng cậu mợ đánh đập không ngớt tay. Trí lên xe đò vào Sài Gòn với một đứa cùng xóm, đó là thằng Đực. Nó mới vất vưởng trên hè phố được một tháng thì gặp Khuê và Du. Hai cô đã đưa Trí vào Mái Ấm này để nó có chỗ ăn chỗ ngủ, giúp nó một số tiền nhỏ để nó bán vé số. Tội nghiệp nó còn bé quá. Ở vào tuổi đó, nhiều đứa bé còn được cha mẹ năn nỉ, dụ ngọt để ăn thêm nhiều cơm, được các dì các cô tranh nhau ẵm đi chơi thì thằng Trí đã phải lăn lóc như thế.

– A! Thằng Trí về.

Nghe đứa nào đó la lên, Sao Khuê liền bước ra ngoài và thấy Trí. Nó cười toe toét và vòng tay thưa cô. Khuê thấy cái túi vải đựng cái áo mưa cô cho nó căng phồng. Nó hí hửng khoe:

– Em có nhiều kẹo lắm.

– Ở đâu em có thế?

Trí quệt mũi:

– Em không ăn cắp. Của anh kia cho em.

Sao Khuê thắc mắc:

– Sao tự nhiên ảnh lại cho em?

Thằng Trí ngập ngừng:

– Ảnh bảo em về cho mấy anh chị trong nhà, rồi bữa nào anh sẽ ghé chơi.

Phương Du hỏi:

– Ảnh tên gì?

– Em hông biết. Chắc anh đó là thầy giáo. Ảnh nói sẽ dạy em học.

Sao Khuê ngập ngừng:

– Anh đó có biết em đang ở trong nhà mở không?

– Dạ biết. Hồi nãy ảnh chở em về đây mà.

Sao Khuê vuốt đầu thằng Trí:

– Có người dạy em học là tốt, nhưng chị phải gặp họ trước đã. Mà em bán hết vé số chưa?

Thằng Trí hớn hở:

– Dạ hết rồi. Anh đó mua cho em bảy tờ luôn. Bữa nay hên thiệt!

Sao Khuê chớp mắt:

– Ờ hên! Thôi tụi chị về đây.

– Sao chị về sớm vậy?

– Hổng dám sớm đâu. Chị chờ em lâu lắm rồi. Cứ tưởng em đi theo thằng Đực không hà?

Thằng Trí giẫy nẫy:

– Nó xấu lắm. Em không theo nó.

Sao Khuê gật gù:

– Chị biết em ngoan. Nhớ chia kẹo cho các bạn nghe. Chị về!

Phương Du lại léo nhéo sau lưng Khuê:

– Không biết… thằng cha nào cho nó kẹo, rồi chở nó về nhà nữa.

Khuê nhún vai:

– Tao cũng đang thắc mắc như mày. Theo tao đó là người tốt.

– Cầu mong là như vậy.

Tới đầu hẻm nhà Phương Du, Khuê ngừng xe cho con nhỏ đi bộ vào. Giờ này, chắc chắn mẹ đang đi tới đi lui ngóng cô. Lớn rồi mà không có chút tự do nghĩ cũng khổ. Từ ngày anh Thái đi du học tới nay, bao nhiêu lo lắng mẹ đổ hết vào Khuê. Với bà, Khuê chẳng khác đứa trẻ lên mười cần được chăm nuôi cẩn thận.

Dừng xe trước cổng, Khuê chưa kịp nhấn chuông, cửa đã mở. Bà Tính, giúp việc cho gia đình nói nhỏ:

– Mọi người chờ con suốt từ chiều.

Khuê ngạc nhiên:

– Chờ con làm chi?

– Nhà có khách. Ba mẹ muốn con gặp họ.

– Ai mà quan trọng dữ vậy dì?

Bà Tính lắc đầu:

– Họ mới tới lần đầu, dì không biết.

Ngay lúc đó, bà Hiệp bước ra. Mặt cười thật tươi, bà bảo:

– Vào đây con.

Sao Khuê tò mò bước theo mẹ. Cô khá bất ngờ khi thấy Lĩnh và ông Tuân đang ngồi trong phòng khách với ba mình.

Ông Thông dứ dứ tay về phía cô:

– Bữa nay con gái đi học về trễ đấy nhé!

Sao Khuê lễ phép vòng tay chào ông Tuân rồi Lĩnh. Cô bắt gặp một chút giễu cợt trong ánh mắt của anh ta.

Nghĩ cũng lạ. Cô từng bâng khuâng mất cả tuần vì Lĩnh, từng mong anh gọi điện cho mình. Với Khuê, dư vị buổi tiệc đêm ấy từng làm cô mơ mộng, ấy vậy mà sao cuộc gặp gỡ hết sức lãng mạn với Viễn, cô chừng như quên bẳng Lĩnh. Khuê đã bị gã con trai kia thu mất


Polly po-cket