
u nhân quá khách khí rồi!”
Nàng quay ra phân phó: “Người đâu, mau tiễn hai vị này đi!” Dứt lời, quay đầu lại nói: “Thật xin lỗi, chỉ sợ là Lan Chi trai đã đắc tội ai đó, rước lấy họa sát thân, để tránh liên lụy tới hai vị, vẫn là thỉnh hãy sớm rời đi!”
Trạch Tú lắc đầu nói: “Người này xuất quỷ nhập thần, chỉ sợ là không dễ đối phó. Lan Chi trai đều là nữ tử, khó tránh khỏi tràng cảnh dê vào miệng hổ. Ta hiện tại không thể đi.”
Tiếng vừa dứt, chợt nghe ở một góc đình viện truyền ra một tiếng cười lạnh, Trạch Tú không đợi hắn cười xong, rút Xuân Ca ném mạnh tới, nhưng chỉ nghe tiếng Xuân Ca cắm vào vách tường, còn góc đó vẫn rỗng tuếch, làm gì có người nào! Tiểu Man trắng bệch mặt mày: “Là quỷ! Chắc chắn là quỷ!”
Trạch Tú liếc nàng một cái, đi tới nhổ Xuân Ca ra, lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc là ai giả thần giả quỷ? Trốn trốn tránh tránh thực khiến người ta khinh bỉ!”
Hắn nói xong, cửa phòng Tiểu Man lập tức vang lên một thanh âm khàn khàn: “Không tự trách mình không đủ bổn sự, lại còn già mổm mỉa mai người khác, hắc.”
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy người kia nói, quá sợ hãi, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh màu đen nhanh như chớp, phút chốc đã lẻn vào trong đình, có thể mang máng nhận ra cả người hắn trùm trong màu đen. Đường phu nhân và Trạch Tú đồng thời tiến công, người kia trong nháy mắt lại biến mất không thấy. Thật là như quỷ mị, Tiểu Man đang đổ mồ hôi thay bọn họ thì nghe thanh âm khàn khàn kia vang lên bên tai: “Ngươi, theo ta!”
Nàng nghẹn thở vì kinh ngạc, ngực đột nhiên căng thẳng, sau đó là một trận trời đất quay cuồng, hình như nàng bị nhân chụp lên, vù một tiếng nhảy lên tường rào, lại vù một tiếng nhảy vào trong đêm tối, bọn Trạch Tú không kịp phản ứng.
Tiểu Man bị tốc độc của hắn làm cho sắc mặt tái nhợt, dạ dày cuộn lên từng đợt, mấy lần há mồm suýt nôn. Nàng bị hắn giữ lấy, ngón tay hắn đè lên ngực nàng, không biết vì cái gì mà nàng không nói ra lời. Cũng không biết hắn chạy bao lâu, rốt cục dần dần chậm lại, cuối cùng đứng trên một cành cây, vứt Tiểu Man xuống đất.
Nàng vật vã trên đất nửa ngày mới đứng lên được, đầu choáng mắt hoa, cố gắng ngẩng đầu nhìn người kia, vẫn không nhìn thấy mặt, ngoài đôi mắt sáng ngời hữu thần ra thì cả người hắn đều được bọc trong vải đen.
Hắn lấy một thanh chủy thủ ra, nắm tay nàng lên, nhìn nhìn, làm như đang tự hỏi xem nên cắt ngón nào. Tiểu Man sợ tới mức cứng đờ cả người, muốn nói gì đó, muốn kêu to nhưng không biết tại sao không thể cất tiếng.
Người kia cuối cùng tựa hồ vừa ý ngón tay cái của nàng, giơ chủy thủ lên định cắt, chợt nghe phía xa đột nhiên vang lên một đợt âm thanh mềm mại, tinh tế uyển chuyển, tựa như vô vàn sợi tơ liên miên bất tuyệt, bao quanh, cuốn lấy. Động tác người kia ngừng lại, ánh mắt lộ ra thần sắc mê hoặc, ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang tìm ai.
Làn âm thanh kia dần dần trở nên vang dội, điệu vừa chuyển, đột nhiên trở nên thống khổ, giống như có cái gì vừa bị xé rách, mang theo cảm giác kỳ ảo khó nắm bắt, tượng sương mù, lại tựa gió, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải. Tiểu Man chưa bao giờ biết nghe khúc cũng cảm thấy cảm giác hoa mắt, ngàn vạn biến ảo này thật kỳ quái, như là lộn xộn, nhưng phảng phất trong loạn có trật tự.
Trong nàng như có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy, không tự chủ mà đứng lên, đi về phía trước.
Người kia đang ngẩng đầu nghe, thấy nàng đứng dậy đi lại thì vội vàng muốn bắt lại, sau tai chợt có tiếng gió, hắn ỷ vào khinh công tuyệt hảo của mình, thả người nhảy lên tránh, ai ngờ mũi tên kia lại là liên hoàn bốn mũi, hắn né bên này nhưng không thoát được bên kia, phập phập hai tiếng, đã có hai mũi tên bắn trúng bả vai hắn.
Hắn đưa tay định rút tên, đột nhiên giống như nhìn thấy quỷ, nhìn chằm chằm vào lông chim ở đuôi mũi tên, như là không tin được.
Miệng vết thương trên vai bắt đầu đau, hắn đột nhiên rút ra, nhưng đã muộn, máu chảy ra đã biến thành màu đen. Hắn đè miệng vết thương lại, ngã quỵ xuống đất, thống khổ giãy dụa vài cái, cuối cùng lấy chủy thủ ra đâm mình hai cái, rồi bất động.
Q.5 – Chương 8
Hoa hải (nhị)
Tiểu Man bị khúc kia dụ dỗ, thân thể không tự chủ đi về phía trước.
Cảnh sắc trước mắt biến ảo, có ánh sáng lộ ra trong đêm tối, nhu hòa, rồi rực rỡ. Nàng như được đi tới một vùng quê vào mùa xuân, khắp núi khắp đồi nở đầy hoa tươi, những cánh hoa bay khắp trời, buông xuống trước mặt nàng, một đám mỹ nữ mặc áo lụa mỏng đang múa giữa không trung, hết sức xinh đẹp, bọn họ đang rắc những đóa hoa lớn xuống đất, từng đóa từng đóa nhẹ nhàng đọng lại trên người nàng, vừa thơm vừa ngọt, bao phủ lấy nàng.
Nàng bị mê hoặc, bị điều khiển, hoàn toàn không còn tự chủ, cứ bước thẳng về phía trước, không biết đi bao lâu, phảng phất như đã tiến tới nơi sâu thẳm của ánh sáng.
Nơi đó có một nam tử trẻ tuổi, y phục trắng muốt, đang ngồi quay nghiêng về phía nàng, hàng lông mi dài khẽ run. Hắn cúi đầu thổi Xích Bát, ngón tay thon dài hữu lực. Bỗng nhiên hắn ngước mắt lên, cặp mắt đen như bóng đêm, thâm thúy, bình tĩnh nhìn nàng, sau đó chậm rãi vươn tay ra.
Tiểu Ma