
Man, ở cùng ta thật sự khó chịu như vậy sao?”
Nàng cắn răng: “Đúng thế!”
Hắn cong khóe miệng: “Là do ta lừa nàng? Hay bởi vì ta mến nàng?”
Nàng đáp: “Ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi! Ta không mến ngươi!”
Hắn im lặng. Một lát sau mới tiếp tục: “Nàng không tin lời ta nói sao?”
“Một chữ cũng không tin!”
Hắn cười khẽ: “Vậy phải làm thế nào thì nàng mới tin?”
Q.5 – Chương 9
Hoa hải (tam)
Tiểu Man bị cái ôn nhu như nước này của hắn làm cho một bụng lửa giận không cách nào phát tác. Hắn không nhanh không chậm, khiến cho nàng giống như người điên, chỉ biết gào thét thật to. Nàng hít một hơi, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Ngươi dùng hoa hải khống chế ta, động một tí là bắt ta xem hoa, nhưng đó chỉ là ảo giác mà thôi. Ngươi có bản lĩnh thì trồng hoa hải ở ngoài kia đi, ta sẽ tin ngươi!”
Thiên Quyền thấp giọng nói: “Tiểu Man, ta không phải là thần tiên.”
“Tùy ngươi!” Nàng nằm trở lại giường, kéo chăn trùm kín đầu: “Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Một lát sau, nghe thấy tiếng hắn nhẹ nhàng đóng cửa, Tiểu Man buồn bực cực điểm, thực muốn mở cửa ra chạy đi. Hắn lại dùng hoa hải để đối phó mình, thân thể nàng lộ liễu thế này, tất cả đều bị hắn nhìn thấy hết rồi. Muốn lấy hoa hải ra lại phải cắt tai… Dựa vào cái gì mà chỉ vì một cái bông tai rách nát mà nàng phải cắt tai mình?
Nàng lăn qua lộn lại trên giường, không làm sao ngủ được, nghĩ đến Trạch Tú nhất định sẽ đi tìm mình, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng nàng thật sự hận Thiên Quyền sao? Nàng cũng không trả lời được, cảm giác của nàng với người này càng ngày càng phức tạp. Đầu tiên là chán ghét, sau là cảm động, sau đó lại biến thành không thể đoán được, nhưng nếu như nói là thực sự chán ghét hoặc là chỉ hận không thể giết chết hắn thì tuyệt đối không phải.
Hắn đối xử với nàng vô cùng tốt.
Tiểu Man nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng gió vi vu bên ngoài, dân dần, nàng ngủ.
Dường như nàng đang mơ.
Mơ hồ, nàng thấy khuôn mặt khó coi của ông ngoại đang đưa cho nàng một vạn kim, đuổi nàng ra khỏi gia môn. Nàng cầm một xấp ngân phiếu dày đi xin cơm ngoài đường, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Sau đó gặp được một vị đại hiệp mặc áo đen, sau lưng khoác ba thanh trường kiếm, hắn cứu nàng, lại còn chăm sóc nàng.
Sau đó không biết sao lại biến thành cảnh động phòng hoa chúc. Đại hiệp vén khăn voan che mặt nàng, nắm lấy cằm nàng, thấp giọng nói: “Ta đã nói nàng đừng có nhìn hắn, nàng có làm không?”
Nàng đột nhiên sửng sốt, thật sự làm hay không làm thì có liên quan đến động phòng hoa chúc?
Một thoáng chói mắt, đại hiệp đột nhiên biến thành một công tử mặc bạch y, ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt hắn đen, thâm thúy như bóng đêm, dịu dàng nói: “Nàng là của ta!”
Bỗng nhiên, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, tân phòng trong nháy mắt biến thành hoa hải, những đóa hoa ngũ sắc thay phiên nhau rơi xuống, nàng đang định cảm khái thì thấy người trước mặt biến thành một con rắn khổng lồ màu trắng bạc, chậm rãi bò lên, cuốn quanh người nàng, khiến nàng không thể động đậy. Nàng hoảng sợ hét to lên, chợt nghe bên tai có tiếng nói: “Thế mới nói, nàng thật sự làm sai rồi.”
Tiểu Man choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Quay đầu lại nhìn, cự mãng hay tân phòng đều không có… Sắc trời đã sáng rõ. Nàng đẩy chăn ngồi dậy, càng nghĩ càng cảm thấy giấc mơ kia thật quỷ dị.
Nàng vén màn, thấy trên bàn đã bày sẵn một khay thức ăn. Trong khay là một âu cơm và hai đĩa thức ăn còn đang bốc khói, hiển nhiên là vừa mới được nấu xong. Không biết vì sao, nàng thở dài một hơi, rửa mặt chải đầu xong, ngồi xuống bàn ngoan ngoãn ăn.
Ăn được một nửa thì đột nhiên cảm thấy có cái gì lạnh buốt dính vào sau gáy, hóa ra là cửa sổ bị gió thổi hé ra một khe nhỏ, từng bông tuyết theo khe nhỏ tiến vào phòng. Tuyết lại rơi!
Nàng đứng dậy định đóng cửa sổ, liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, thấy khắp sân đầy ắp màu sắc. Tiểu Man giật mình mở cửa sổ ra, nhìn thấy một mảng hoa hải cực lớn nở rộ trên nền tuyết! Một mảng hoa hải ngũ sắc. Trên mỗi thân cây, mỗi tán lá trong sân đều là hoa hải, mỗi khi gió thổi qua, những đóa hoa này lại nhẹ nhàng lay động, phảng phất ngay lập tức sẽ có một trời đầy những đóa hoa chao liệng.
Hắn thật sự làm cho hoa nở giữa mùa đông!
Tiểu Man hết giật mình thì nhoẻn miệng cười, chợt thấy trong sân có người, chính là Thiên Quyền. Hắn khoác một cái áo da thú, tay đang giơ lên, gắn một đóa hoa vào cành cây. Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, hắn hơi quay đầu.
Nàng không thể không thừa nhận, cảnh này chính là bức họa đẹp nhất mà nàng từng được thấy. Tuyết rơi lả tả như muôn vàn cục bông đều bị hắn gạt đi, trên mặt đầy thâm ý, cũng lại tràn đầy ôn nhu, lông mi khẽ ngước, bỗng nhiên dừng lại ở mắt nàng, nhẹ nhàng cười.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi âm thanh trên thế giới phảng phất như biến mất. Tiểu Man nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, càng ngày càng nhanh.
Hắn giơ đóa hoa trong tay lên, dịu dàng nói: “Tặng nàng hoa hải thật này, Tiểu Man, còn chưa tin ta sao?”
Nàng không tự chủ lui lại vài bước, không thốt được nên lời. Hóa ra đó cũng không phải l