Ngao du giang hồ

Ngao du giang hồ

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323905

Bình chọn: 10.00/10/390 lượt.

đánh rơi cả khăn, run giọng nói: “Phụ thân… là con không tốt! Con rót rượu cho hắn, ai ngờ lúc hắn bưng rượu định uống lại làm sánh một chút vào tay, ai dè hắn lại nổi giận. Là con sai rồi! Con quá lỗ mãng, đã khiến cho hai người mất mặt.”

Phụ thân thấy bộ dáng chực khóc của nàng thì không còn tâm trạng nào trách cứ nữa, vội chạy tới nhẹ nhàng trấn an nàng: “Con vẫn còn là nữ hài tử, quả thật không thích hợp xuất đầu lộ diện ở tiệm cơm. Đều là phụ thân không tốt, sau này phụ thân sẽ thuê một tiểu nhị, con ngoan ngoãn ở trên này làm tiểu thư đi, không cần đi xuống chịu oan ức nữa.”

Tiểu Man phì cười, “Con không thích làm tiểu thư đâu, con thích làm việc giúp phụ thân và nương. Lần sau con nhất định sẽ cẩn thận, không gây thêm phiền toái cho hai người nữa.”

Đúng lúc đó nhị nương đi lên gọi nàng xuống ăn điểm tâm, nghe vậy thì cười nói: “Cha con nói đúng, chúng ta nên thuê thêm người. Cô nương nhà chúng ta sao có thể ở ngoài mời chào khách được, mỗi lần ta thấy ánh mắt háo sắc của chúng nhìn Tiểu Man là ta lại hận không thể dùng muôi cơm đập cho bọn họ một trận!”

Đại Mễ cũng đi lên, nghe thấy muốn tìm hỏa kế, hắn nghĩ tới sẽ có thêm nhiều người cùng chơi với mình, vui mừng chạy quanh phòng, cuối cùng dừng lại, kêu lên: “Mời Thiết San đại ca đến làm hỏa kế đi! Hắn rất lợi hại lại thích tỷ tỷ, mời hắn là tốt nhất!”

Tiểu Man bất đắc dĩ nhìn hắn, người ta nói miệng tiểu hài tử thật gây họa, đúng là như thế. Quả nhiên hai mắt phụ thân nàng sáng lên, “Thiết San? Là nam hài tử Triệu gia ở phía đông trấn sao? Nhà hắn rất giàu có, hài tử kia lại hàm hậu thành thực, có bản lãnh công phu học được từ Tiền sư phụ. Sao con biết hắn thích tỷ tỷ con?”

Đại Mễ cười khanh khách nói: “Con đương nhiên biết! Thiết San đại ca mỗi lần nhìn thấy tỷ tỷ đều đỏ mặt giống như một tên ngốc!”

Phụ thân nàng và nhị nương đều mừng rỡ, liếc nhìn nhau một cái, nhị nương nhanh tay kéo Tiểu Man vào buồng trong, cười dài mà nói: “Tiểu Man, nhân phẩm hài tử đó của Triệu gia không tồi. Con cũng không còn nhỏ tuổi nữa, thấy việc hôn nhân với hắn thế nào?”

Trong đầu Tiểu Man thầm kêu không ổn, dù nàng thông minh lanh lợi cũng không biết nên trả lời sao cho thuyết phục. Ông trời ơi! Chẳng lẽ thật sự phải gả cho tên đầu đất kia sao? Nàng dậm chân một cái, đỏ mặt hờn dỗi: “Nương! Sao nương lại hỏi con chuyện này! Con không biết đâu! Con không muốn lập gia đình! Con muốn ở đây phụng dưỡng hai người thôi!”

Phụ thân nàng ở bên ngoài nghe thấy, cười ha hả nói: “Tốt lắm, dù sao con cũng mới mười sáu tuổi, trước cứ định ra hôn ước, sau hai năm sẽ ngồi kiệu hoa về làm nương tử nhà hắn. Cùng ở trong trấn, lúc nào con nhớ phụ mẫu đều có thể về thăm.”

Tiểu Man suýt nữa không giữ được thần sắc trên mặt, cuối cùng lẩm bẩm lung tung một câu gì đó rồi vội vàng chạy xuống lầu. Phụ mẫu lại chỉ cho là con gái thẹn thùng, cười cười không lo lắng gì.

Tiểu Man đi lang thang trên đường, suy nghĩ xem nên xử lý việc này thế nào. Cho dù có thể hoãn binh nhưng cũng không thể lâu dài. Gả cho Thiết San? Thà nàng cả đời làm gái lỡ thì!

Về phía phụ thân, nàng không có cách nào thuyết phục, chỉ cần không cần xé bỏ lớp mặt nạ, nàng sẽ bỏ qua mọi thẹn thùng e ngại. Làm sao bây giờ? Nàng thở dài một hơi, chợt thấy Thiết San đang từ góc phố đi tới, bên cạnh còn có một cô nương áo hoa.

Đó không phải là nhị cô nương Trần gia sao? Trong lòng Tiểu Man có linh quang chợt lóe, nhanh chóng tìm một góc núp vào, nhìn thấy Trần nhị cô nương đang dùng ánh mắt say mê nhìn Thiết San, mặt mày đưa tình. Thiết San đáng thương bị nàng dùng sức dựa vào, cả người như dán vào tường.

Ai cũng biết Trần nhị cô nương thích Thiết San, gần như ngày nào nàng cũng phải tới võ quán xem Thiết San luyện công. Thiết San bị nàng cuốn lấy thì đầu óc như muốn nổ tung, nhưng lại không biết xử trí thế nào, chỉ có thể giả ngu.

Ha, hai mắt Tiểu Man lóe sáng, ý tưởng nảy sinh. Nàng không từ chối được, chẳng lẽ không thể nói dối sao? Nói dối cũng được, giả vờ ngoan ngoãn cũng được, đều là sở trường của nàng cả. Quay trở về nhà, nàng sẽ khóc lóc kể lể với phụ thân, nói Thiết San một bên tốt với nàng, một bên lại dây dưa với Trần nhị cô nương. Trần gia cũng coi như là một gia tộc bậc trung trong trấn, giàu có hơn nhà nàng rất nhiều, chắc chắn phụ thân nàng không dám đắc tội người Trần gia, chỉ có thể nhắm mắt bỏ qua chuyện này.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy mình quả thực là thiên tài. Gút mắc trong lòng được cởi bỏ, nàng xoay người đi về nhà, trong bụng tính toán nên nói với bọn ho thế nào, có nên tập diễn đạt trước một chút không.

Đang suy nghĩ chợt nghe thấy phía sau có người nói: “Cô nương, lại gặp lại cô nương!”

Tiểu Man vội vàng quay đầu lại, đã thấy sau lưng có hơn mười con lạc đà cao lớn, lão Sa tối qua giữ cổ tay nàng đang cưỡi trên một con lạc đà, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt sáng quắc.

Trong lòng cả kinh, nháy mắt bao nhiêu ý niệm hiện ra trong đầu, rốt cục nàng vẫn tỏ vẻ kinh hỉ mà cười nói: “A, là các vị khách quan! Các vị còn chưa đi sao? Hôm nay lại tới tiệm nhà ta ăn cơm chứ?”

Lão Sa nhàn nhã cườ


XtGem Forum catalog