
mãi rồi thành quen.Bảo Quân-anh rất biết cách hành hạ người khác đấy nhỉ? Nhưng nó là búp bê mà đâu có quyền gì mà lên tiếng chứ.
Nhật Huy cứ gặng hỏi nó tại sao nó làm thế,tại sao nó làm như thế nhưng nó chỉ biết lắc đầu cười buồn…Chả nhẽ lại nói “tôi làm búp bê của hắn nên phải chịu à?” Lòng tự trọng của nó không cho phép điều đó.
Mỗi ngày chứng kiến hắn bên cạnh cô bồ mới,rồi lại bên cạnh em gái nó đồng thời cũng không buông tha cho nó mà vẫn vô tư ôm rồi hôn nó như thể nó mù và không hề biết hắn làm gì ngay trước mặt nó…vừa phải thô chứ…thật sự quá sức chịu đựng của nó rồi,chúng như những mũi kim đâm vào tim nó đau nhói…tất cả dồn nén như có thể nổ tung ra bất cứ lúc nào.
Nó muốn căm thù hắn…muốn khinh bỉ hắn…muốn thôi không nghĩ về hắn nhưng không thể…hắn như thuốc độc làm mỗi lần nghĩ đến là tim nó quặn thắt nhưng lại không thể ngừng lại…đau đấy…hận đấy…nhưng vẫn yêu trong vô vọng…nó thật sự không hiểu nổi mình nữa rồi.
Tại sao nó lại chấp nhận là búp bê của hắn chứ? Là vì cô em nó sao?
Phải mà cũng không hẳn là thế…. Có lẽ ngay từ đầu nó vẫn muốn ở bên cạnh hắn nên mới chấp nhận chăng? Dù biết rằng như thế là sẽ rất đau nhưng vẫn cố chấp…Ly à,em hãy hạnh phúc nhé,hạnh phúc thay cả phần của chị nữa.
CHƯƠNG 12: TRỐN CHẠY
“Chạy…chạy đi….chạy khỏi nơi làm con đau khổ….chạy khỏi người làm tim con tan nát.
Nhưng con biết mình sẽ không thể chạy thoát khỏi trái tim mình”
Mỗi ngày trôi qua nó sống trong dè bỉu,khinh miệt của trường lớp dành cho một con điế* rẻ tiền,trong sự giả dối do chính nó tạo ra,trong sự đau khổ mà nó phải chịu đựng…tất cả làm nó mệt mỏi tới muốn chết đi.
Bỗng nhiên nó muốn bay kinh khủng…những đám mây kia trôi như chẳng hề phải bận tâm về bất cứ điều gì…phiêu diêu tự tại…tất nhiên là không thể bay nhưng gần như vậy thì chắc được…
-Huy à,đón tôi được không?…uhm..tôi muốn đi moto.
Một lúc sau, Nhật Huy với quả xe đen phân phối lơn dừng lại trước mặt nó…
-Thế nào? Muốn đi đâu đây?-cậu hỏi
-Không biết,cứ đi đi.
Lên xe và lao đi…cảm giác gió táp vào mặt thật sự rất thoải mái giống như đang bay vậy làm mọi phiền muộn như bay biến hết cùng với gió….và cả hai dừng lại ở nghĩa trang…
-Sao lại đến đây?-nó hỏi
-Không biết,tự nhiên lái xe đến thôi-cậu trả lời
Cả hai đi vào,đến trước ngôi mội anh của Nhật Huy,người con trai có nụ cười hiền,bỗng cậu lên tiếng
-Anh à,hôm nay giới thiệu với anh 1 người bạn rất quan trọng với em…cô ấy rất xinh,đúng không anh?
-……..
-Anh,em đang chuẩn bị nói với cô ấy một điều rất quan trọng…anh à,anh hãy tiếp thêm sức mạnh cho em…
Rồi bỗng cậu quay sang nó…
-Bảo Anh,tôi thật sự không chịu nổi nữa khi cứ nhìn thấy em như vậy… Tôi không quan tâm em yêu hay trong trái tim em có còn chỗ cho tôi không…Yêu tôi đi,được không?
-Cậu…đừng đùa…-nó lắp bắp
Cậu nhìn nó,ánh mắt nghiêm túc
-Em thấy tôi giống đùa lắm sao?
Cậu vừa nói vừa lấy ra một hộp dây chuyền,mặt trái tim bằng pha lê lấp lánh dưới nắng,sợi dây cậu mua từ lâu mà chưa thể tặng,hôm nay thì có thể rồi…
-Cậu sẽ nhận nó chứ?
-…
Mắt nó lại tràn ngập những giọt nước mắt rồi…mọi thứ mờ đi bởi nước mắt…xin lỗi Nhật Huy…tôi không thể làm thế với cậu…tôi không thể lừa dối cậu được
Nó lắc đầu
-Tôi xin lỗi,Huy…nhưng tôi không nhận nó được…
Nói rồi nó chạy đi,bỏ lại đằng sau tiếng Nhật Huy
-Tại sao em lại không thể yêu tôi…hắn thì có gì hơn tôi….tôi đã nhường hắn cho em nhưng là hắn không biết giữ…hắn làm em đau khổ…vậy mà em vẫn yêu hắn sao?
Nó chạy nhanh để như để thoát khỏi cảm giác tội lỗi mà nó đã gây ra “Xin lỗi Nhật Huy…tôi không thể…không thể nào hận hắn được…không thể nào dừng yêu hắn được..tha thứ cho tôi”.
Nhật Huy không đuổi theo nó mà ngồi xuống bên cạnh mộ anh mình,cười chua chát
-Đến cuối cùng vẫn không tặng được,em that thất bại đúng không anh…cả hai chúng ta đều là những kẻ thất bại
>>>>>o0o<<<<<
Trời bắt đầu đổ mưa…những hạt mưa dày hòa cùng những giọt nước mắt của hai kẻ thất tình.Nó lang thang trên đường phố giữa trời mưa tầm tã,Nhật Huy thì gục mặt bên mộ anh trai và một kẻ đang lộn ruột vì không làm sao gọi được đồ chơi của mình.
Đang ngồi hứng mưa thì bỗng nhiên thấy không còn cảm giác mưa rơi nữa.ngẩng lên hắn thấy một cô gái đang che ô cho mình
-Cô là ai?-cậu hỏi
-Tôi…ưm…Hoàng Yến.
-Đi đi.-cậu chả quan tâm.
-… trời đang mưa đấy.
-Tôi nói cô đi đi-cậu nhắc lại.
-Oke.tôi để ô ở đây nhé.
Cô nàng nói rồi để chiếc ô lại thật và chạy vụt đi,Nhật Huy hơi ngạc nhiên nhìn thep bóng cô gái nhỏ khuất dần…có cái gì đó quen quen ở cô gái ấy…Hoàng Yến à? Tên hay đấy…
Còn nó chỉ lang thang ngoài trời mưa tầm tã.Nó cứ đi mà chẳng biết mình đang đi về đâu.Chuyện vừa rồi với Nhật Huy như giọt nước làm tràn ly…làm mọi thứ bùng nổ…Nó không chịu nổi nữa rồi,mệt mỏi lắm rồi…tại sao ai cũng phải hành hạ nó thì mới chịu được thế hả?
.
Bảo Quần thì coi nó như đồ chơi thậm chí không bằng
.
Nhật Huy thì dù nó giả dối,nhẫn tâm thì cũng không thể chấp nhận cậu ấy được.
.
Tại sao lại cứ phải như thế này chứ?Sao không thể yêu người yêu mình cho đỡ đau khổ?Sao không thể yêu thì n