Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327315

Bình chọn: 7.00/10/731 lượt.

nh của Thiên Bảo khi cùng bạn bè đi dạo chơi trong công viên thấy anh và một người phụ nữ khác đang ôm nhau ngồi trên chiếc ghế thì tức giận đi tới.Trong phim…Rose đi tới, đứng trước mặt Thiên Bảo và cô gái kia. Cô gái kia nhìn rose rồi quay sang hỏi Thiên Bảo.– Anh quen cô gái này sao?– Có quen một chút. – Thiên Bảo dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Rose.– Anh, cô ấy là ai? – Lúc này Rose lên tiếng.– Cô ấy là bạn gái của anh. – Thiên Bảo nhìn Rose đáp.Đôi mắt của Rose đỏ lên ngấn nước tiếp tục hỏi:” Vậy còn em là gì của anh?”– Em và anh chỉ là bạn bè. – Thiên Bảo đáp.Rose giơ tay lên muốn tát Thiên Bảo nhưng không thể ra tay, không ngờ chỉ giả vờ tát thôi mà còn khó khăn như vậy. Nào ngờ cô chưa kịp tát thì cô gái kia đứng lên chặn tay cô lại và tát cô một cú giáng trời. Rose đứng trơ người, đoạn này có trong kịch bản sao? Mà nếu có thì mỗi lần tát giả trong phim đều phải ra tay mạnh như vậy sao? Cô nhớ kịch bản là cô tát Thiên Bảo khóc lóc bỏ chạy mà.– Cô có tư cách gì mà chấp vấn người yêu của tôi, còn không mau cút đi. – Cô diễn viên xinh đẹp nói.Rin không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng chưa nghe tiếng cắt của đạo diễn liền theo như kịch bản cuối mà khóc lóc bỏ chạy.Cô vừa bỏ chạy thì tiếng cắt của đạo diễn cũng vang lên, gương mặt cô đỏ ửng vì cú tát giáng trời vừa rồi.– Ôi, thật xin lỗi cô. Khi nãy tôi nghĩ cô quên kịch bản nên mới làm như vậy để nhắc cô, để chúng ta không phải quay đi quay lại nhiều lần. – Cô diễn viên nổi tiếng đi tới mỉm cười xin lỗi.– À, không sao cả. – Rose đau lắm nhưng không thề trách vì dù sao cô ấy cũng không cố ý.– Có muốn nhắc cũng không nên ra tay mạnh như vậy, cô xem gương mặt cô ấy đỏ ửng cả hết. – Tuấn Khôi nhíu mày, nhìn gương mặt Rose mà lo lắng.– Em không cố ý đâu, có lẽ vì quá nhập tâm. – Cô diễn viên nghe Thiên Bảo lên tiếng thi như rùa rụt cổ.– Được rồi được rồi, Rose không sao cả Thiên Bảo đừng trách cô ấy. – Rose thấy cô gái thật tội nghiệp.– Không ngờ cô diễn lại đạt như vậy, chỉ cần quay một lần cũng đã hoàn thành cảnh diễn này. Cái tát khi nãy không có trong kịch bản có lẽ khiến cô bối rối rồi, nhưng tôi cảm thấy cô cũng rất biết xử lý tình huống.– Cảm ơn về lời khen. – Rose đáp.– Những cảnh quay sau, mong cô cũng giữ được phong thái như hôm nay. – Đạo diễn cười lớn.– Cảnh quay sau? – Rose nhìn Thiên Bảo kì lạ.– Không phải ông nói chỉ quay cảnh hôm nay thôi, về sau dẽ sữa lại kịch bản đôi chút. – Thiên Bảo nhìn đạo diển tức giận.– Bên phía người viết kịch bản họ không đồng ý, tôi vừa gọi cho họ. Tiểu thư, cô làm ơn giúp chúng tôi được không, nhân vật cô đảm nhận cũng không có nhiều đất diễn. Sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu. – Đạo diễn nài nỉ.Rose nhìn Thiên Bảo, nếu cô từ chối thì có vẻ giống như Thiên Bảo mất mặt lắm vì cô đến đây cùng anh, nhưng nếu nhận lời mà diễn không xong thì lại càng khiến Thiên Bảo mất mặt hơn.– Rose có quyền từ chối. – Thiên Bảo nói.– Không, Rose sẽ nhận lời. Dù sao RoYal cũng không tuyển chị, chị đi đóng phim cùng em. – Rose cười đáp.– Thật cảm ơn cô, tiểu thư. – Vị đạo diễn vui mừng nói.– Không có gì, tôi không phải diễn viên nên ông còn khổ dài dài với tôi. – Rin tinh nghịch nói.Vị đạo diễn cười lớn rồi tạm biệt để quay cảnh khác.Rose đợi Thiên Bảo đến chiêu thì cũng xong những cảnh quay kia, khi nào cần hoá trang hay nghĩ một chút thì Thiên Bảo đều quan tâm hỏi han cô.Rose cùng Thiên Bảo lái xe đến một nhà hàng dùng cơm tối, Thiên Bảo liền nói.– Rose có muốn rủ Tuấn Khôi ra cùng ăn tối.– Không cần, khi trưa gặp cậu ta ở RoYal thì cậu ta liền làm lơ chị. Thật là tên khó ưa mà, lúc trước còn lúc nào cũng bám theo.– À, hôm nay chị đến RoYal xin vào sao? Kết quả thế nào?– Họ nói đủ người, nhưng có một việc trái ngành đang cần và họ cảm thấy chị phù hợp nên cho chị suy nghĩ, nếu chị muốn thì ngày mai đến làm.– Em thấy chị nên thử làm công việc kia, có thể chị sẽ thích thú sao? RoYal là một nơi không phải ai cũng có thể vào làm. Chị không nên bỏ lỡ cơ hội này.– Nhưng…– Không nắm bắt cơ hội, chỉ là một kẻ bại trận. – Giọng nói quen thuộc từ phía sau Rose nói tới.Rose quay sang nhìn người phía sau, trong lòng nhớ đến lúc sáng bị Tuấn Khôi lơ liền cảm thấy không vui.– Chị đã nói đừng gọi cậu ta. – Rose nhìn Thiên Bảo giận dỗi.– Là Tuấn Khôi gọi cho em mà hỏi, em không thể nói dối em trai được. – Thiên Bảo cười trừ.Tuấn Khôi ngồi xuống chiếc bàn ăn, gọi tùy tiện một món trong thực đơn liền nhìn qua Rose khẽ nheo mắt.– Mặt Rose vì sao đỏ ửng lên như vậy?– Khi nãy đóng phim cùng với Thiên Bảo, trong phim có cảnh bị tát. – Rose đáp không suy nghĩ.– Đóng phim? – Tuấn Khôi nhếch miệng nói.– Đúng vậy, khi sáng cùng Thiên Bảo đi đến nơi cậu ấy đang quay, Rose được đạo diễn khen là có tài năng diễn xuất nha. Có khi nào trở thành minh tinh nổi tiếng không. – Rose tưởng tượng rồi tự một mình cười thoả mản không để ý ánh mắt khá giận dữ của Tuấn Khôi và ánh mắt khó hiểu từ Thiên Bảo.Suốt buổi ăn Tuấn Khôi không nói thêm lời nào, đợi đến lúc Rose đi vào trong nhà vệ sinh thì ánh mắt Tuấn Khôi hướng về Thiên Bảo.– Chuyện này em không muốn thấy thêm một


Pair of Vintage Old School Fru