
nhưng vì Thiên Kim ủng hộ con trai nên anh không thể cưỡng ép cả hai mẹ con.Rose lớn lên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thừa hưởng đôi mắt to từ mẹ và gương mặt thanh tú từ cha. Rose như một bông hoa giữa thành phố chen chúc, cô chọn học một ngành thiết kế trang sức để phụ giúp cha mình quản lý một tập đoàn đá quý.Tại sân bay, một cô gai xinh đẹp đeo kính mát màu nâu đỏ, đôi môi nhỏ xinh xắn đang kéo vali bước tới phía trước, nhìn cô gái tự tin kia chắc hẳn làm say mê bao nhiêu con người. Cô nhìn thấy một đám đông đan chen nhau ồn ào,cô cởi bỏ cặp kính xuống nhìn phía trước rổi lắc đầu.– Anh ấy đi đâu cũng ồn ào như vậy. Thật là phiền phức. – Một giọng nói từ phía sau cô vang lên.– Thì ra là Trần tổng sao. – Rose quay lại mỉm cười.– Tôi đến đón em, có gì lạ lắm sao? – Tuấn Khôi hỏi lại.– Cậu nhóc, đã bao lần bảo phải xưng hô đúng rồi. – Rose chỉnh Tuấn Khôi.– Đối với em, tôi luôn có trách nhiệm bao bọc. – Tuấn Khôi đáp.– Tôi thật không cần điều đó nha, hãy gọi tôi là chị như lời mẹ Rin và baba tôi nói. – Rose không hài lòng với cách xưng hô của Tuấn Khôi, dù sao cô vẫn hơn tuổi cậu ấy. – Chúng ta nên giải cứu Thiên Bảo. – Rose nhìn về phía Thiên Bảo mà lắc đầu.– Thật là phiền phức. – Tuấn Khôi bước tới một bước, về phía Thiên Bảo. – Các người chưa biết tin gì sao, bên kia nhóm nhạc AAA của Hàn Quốc vừa mới xuống máy bay, không mau đến xem. – Tuấn Khôi nói lớn.Đám đông nghe như vậy liền quay sang Tuấn Khôi mà hỏi đều:” Ở đâu cơ?”Tuấn Khôi chỉ tay về một hướng, cả đám đông xung quanh Thiên Bảo đều chạy về hướng đó.– Haha, cách này thật tốt nhưng có hơi xúc phạm diễn viên hạng A như Thiên Bảo không? – Rose cười lờn đi tới.Mặt Thiên Bảo đỏ bừng vì ức chế người em trai khó ưa, nhưng nhìn thấy nụ cười như hoa mùa xuân của Rose lại dịu xuống.– Không sao cả, em thoát được còn họ là tốt, cảm ơn em Tuấn Khôi. – Thiên Bảo khẽ nói.– Về thôi. – Tuấn Khôi nói như ra lệnh, khi nãy đã mất hết thể diện mà trước đám đông nói nhăng nói cuội. Trong lòng có một chút không vui.Tuấn Khôi lái chiếc xe màu đen hệt như cái màu hắc ám của Minh Trí chạy đến đón Rose và Thiên Bảo lên xe.– Tuấn Khôi, xem ra Trần tổng ưa chuộng màu đen như vậy nha. – Rose trêu chọc, vì trên người Tuấn Khôi đang măc một bộ vest đen.– Bỏ cái từ Trần tổng ấy đi, tốt nhất là xưng anh. – Tuấn Khôi nhếch miệng nói.– Em trai, cả anh cũng phải kêu Rose là chị, em lại lộng ngôn sao? – Thiên Bảo không hài lòng.– Nếu như anh kêu cô ấy là chị, thì anh phải xem lại cách xưng hô của mình rồi. Dù sao thì cô ấy cũng sẽ làm vợ em, không phải là em dâu họ của anh. – Tuấn Khôi nói như đúng rồi.– Này, cậu nói nhăng cuội điều gì. – Rose đỏ mặt.– Điều mà Tuấn Khôi này nói, chắc chắn sẽ thực hiện đươc.Thiên Bảo không nói điều gì, ngồi phía sau nhưng tâm trạng không vui. Rose cũng không đáp lời Tuấn Khôi, từ nhỏ lúc lần đầu tiên gặp đã quá quen thuộc với tính tình ngang ngược bá đạo của cậu nhóc này, tuy nhỏ tuổi hơn cô nhưng luôn tỏ ra chính là đàn trên và lúc nào cũng ra sức bảo vệ cô.Cả ba người quay về biệt thự Phạm gia, cánh cổng lớn của căn biệt thự mở rộng đón tiểu thư được cưng chiều nhất du học quay về, Ken đứng trước cửa nhìn ngắm con gái yêu quý từ trên xe bước xuống.– Baba, con đã về. Con rất nhớ baba – Rose ôm lấy Ken thương nhớ.– Con gái lớn rồi, lại còn làm nũng sao. – Ken cười vỗ về con gái.– Con lớn thế nào nhưng trước mắt baba con vẫn là một bé con mà, đúng không? – Rose tinh nghịch nói.Tuấn Khôi và Thiên Bảo cũng từ trên xe bước xuống đi về phía Ken.– Chào bác. – Tuấn Khôi và Thiên Bảo cùng nói.– Chào hai cậu, cảm ơn vì đã đến đón Rose giúp ta. – Ken nhìn hai đứa trẻ trước mặt mỉm cười, từ ngày mọi chuyện được giải quyết tình cảm giữa Phạm gia và Trần gia rất thân thiết từ gia đình đến việc làm ăn trong các hợp đồng.– Lần này Rose về bác trai dự định sẽ đưa cô ấy vào Phạm gia làm việc hay để cô ấy tự lựa chon. – Tuấn Khôi lên tiếng.– Ta hy vọng Rose sẽ giúp ta quản lý công việc tại Phạm gia nhưng con bé có chủ kiến của nó, ta không ép. – Ken nhìn Rose hỏi. – Con đã suy nghĩ về việc này chưa.– Baba, con chưa sẽ ra ngoài học hỏi kinh nghiệm trước. Vả lại không muốn mang tiếng là con gái của tồng giám mà được vào Phạm gia. – Rose nói.– RoYal luôn đón chào nhân tài. – Tuấn Khôi nói.– Ý Trần tổng nói muốn mời tôi sao? – Rose nhìn Tuấn Khôi nói.– Chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, nếu như Rose không muốn người khác xem thường thì chỉ có thể chọn RoYal. – Tuấn Khôi xem như không quan tâm.– Tuấn Khôi nói đúng, nếu Rose từng làm việc tại RoYal thì mọi người sẽ không thể chê bai năng lực của chị. – Thiên Bảo nói.– Tôi sẽ suy nghĩ. – Rose đáp lời.– Tôi e là tiểu thư Phạm Minh Hà đây kém tài không thể được bộ phân nhân sự của RoYal tuyển dụng. – Tuấn Khôi khích tướng.Rose giận đỏ mặt, cô tốt nghiệp loại xuất sắc ai ai cũng công nhận về tài năng của cô. Tên hách dịch kia lại dám nói cô kém tài sao?– Trần Tuấn Khôi, cậu cứ đợi đó. RoYal sẽ phải dang rộng cánh cửa mà chào đón tôi.– Tôi sẽ đợi đến ngày đó. – Tuấn Khôi gương mặt lạnh lùng, không một chút biểu cảm.Thiên Bảo khẽ c