
ất lâu. – Rin rớm nước mắt mà nói, không khi nào mà cô không nhớ tới con trai.Chiếc xe bốn bánh tiến vào bên trong căn biệt thự sang trọng. Trên xe Tuấn Khôi bước xuống xe, sau đó một cô gái lạ mặt theo phía sau anh với vẻ e dè.– Tuấn Khôi của mẹ, con có biết mẹ rất thương nhớ con. – Rin nhanh chóng chạy ra ôm lấy Tuấn Khôi.Tuấn Khôi không đáp để cho Rin ôm nhưng không ôm lại.– Con làm sao vậy? – Rin nhìn Tuấn Khôi kì lạ.– Phu nhân, thiếu gia… là triệu chứng mất trí nhớ. – Một người đi phía sau tới nói.Rin giật mình, con trai hiện tại không nhớ ra mình sao? Năm xưa, chính cô và Minh Trí đều đã trải qua giai đoạn này. Chính là không nhớ ai, cũng không có tình cảm với những người mặc dù trước kia rất yêu thương.– Không sao, chúng ta sẽ từ từ điều trị cho con. Nếu con không nhớ, chúng ta sẽ nhắc lại cho con nhớ. – rin mỉm cười nói, sau đó nhìn sang Tố Tố, cô gái có gương mặt đôi chút quen thuộc. – Còn đây là ai?– Đây là ân nhân cứu mạng con. – Tuấn Khôi đáp.Rin nghe xong liền vui vẻ đi tới phía Tố Tố mỉm cười biết ơn.– Chào cháu, cháu tên gì?– Dạ, con tên Tố Tố. – Tố Tố sợ sệt nói.– Cảm ơn con đã cứu Tuấn Khôi nhà cô. – Rin hiền từ nói.– Mẹ, từ nay về sau Tố Tố sẽ ở lại cùng chúng ta, cô ấy và mẹ mình đã bị lạc nhau. Đến khi tìm được mẹ cô ấy, con sẽ là người bảo vệ Tố Tố.– Tất nhiên là được rồi, cha con chắc chắn cũng sẽ đồng ý. Cha con đang trên máy bay từ Ý quay về, ông ấy rất vui mừng khi biết được tin đã tìm ra con.Rose từ đầu đên cuối không nói câu nào, chỉ lặng lẽ quan sát Tuấn Khôi. Và ánh mắt Tuấn Khôi cũng không hề lướt qua cô, xem cô như người vô hình ngồi một góc nơi ấy. Cô không trách anh vì anh mất đi trí nhớ cũng là vì anh cứu cô.– Tuấn Khôi, đây là Rose, là con gái của người bạn thân của mẹ. Hai con từ bé đã rất thân nhau. – Rin nhìn nét mặt buồn bã của Rose liền nói.Tuấn Khôi nhìn Rose đang ngồi trên chiếc xe lăn, cô gái này khiến anh có chút thân quen.– Mừng Tuấn Khôi bình an trờ về. – Rose ái ngại nói.– Chào Rose. – Tuấn Khôi đáp lời.Chào hỏi một cách xa lạ, Tuấn Khôi dời mắt sang hướng Tố Tố đang e ngại đứng mà nắm lấy đôi tay của Tố Tố.– Phòng của Tố Tố mẹ hãy sắp xếp cạnh phòng con, cô ấy từ bé đã sống trong rừng sâu. Nơi này e rằng cô ấy không quen thuộc.Tố Tố được Tuấn Khôi nắm chặt đôi tay thì vô cùng yên tâm, đôi bàn tay cô cũng nắm chặt lấy tay anh như sợ mất đi thứ gì đó quan trọng. Ánh mắt Tố Tố hướng về gương mặt thanh tú của Tuấn Khôi khẽ mỉm cười trong mắt ánh lên sự hạnh phúc.Rose nhìn ra đôi mắt của Tố Tố nhìn Tuấn Khôi đầy tràn yêu thương tình ý. Tuấn Khôi cũng đáp trả lại bằng sự cưng chiều cô gái ấy chứ không phải là khó chịu. Đôi mắt của anh nhìn Tố Tố hệt như khi xưa anh hay nhìn cô như vậy, nhưng cô đã không nhận ra anh chân thật chỉ nghĩ rằng anh đùa giỡn. Cho đến ngáy gặp nạn cô mới nhận ra, cuộc sống của cô thật sẽ trở nên vô nghĩa nhưng khi cô nhận ra cũng là lúc cô và anh có thể sẽ cách xa mãi mãi.– Mẹ ơi, con phải về rồi. – Rose đưa ánh mắt buồn bã nói.– Rose, sao không ở lại dùng cơm. Có lẽ gia đình của Thiên Bảo đang trên đướng đến. – Rin đáp.– Con cảm thấy hơi mệt, vả lại Tuấn Khôi vừa về có lẽ cần nghĩ ngơi. Thời gian còn dài, con và anh ấy sẽ nói chuyện cùng nhau sau. – Rose không muốn ở lại nơi này, chứng kiến Tuấn Khôi lạnh lùng với cô mà cưng chiều cô gái kia. – Bác Tài, bác giúp cháu ra xe. – Rose nhìn về người tài xế đưa đón mình.– Vâng, thưa tiểu thư. – Bác tài xế đẩy cô ra khỏi biệt thự Trần gia.– Rose quay lại nhìn Tuấn Khôi một lần nữa. Anh vẫn không hề nhìn cô, anh chỉ còn quan tâm đến một mình cô gái mang tên Tố Tố kia mà thôi.Hai tháng sau….Thiên Bảo lái một chiếc xe ferari màu vàng bóng, trên người mặc một bộ quần áo hợp mốt trên tay cầm một bó hoa hồng tươi vô cùng xinh đẹp dừng ngay trước biệt thự Phạm gia.Rose từ trong nhà bước ra trên gương mặt trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy đơn giản nhưng sang trọng từ trong biệt thự Phạm gia bước ra ngoài. Cô khẽ mỉm cười rồi bước lên xe của Thiên Bảo.– Wow, hôm nay minh tinh đến tận nhà đón có phải là niềm vinh hạnh hay không? – Rose trêu chọc.Thiên Bảo khẽ mỉm cười, đưa bó hoa hồng trước mặt Rose:” Tặng em.”– Đẹp quá đi. – Rose ôm bó hoa trong tay tươi cười. – Hôm nay ngôi sao điện ảnh nổi tiếng hẹn đi ăn tối, lại được tặng hoa thế này. Nếu như fan của anh mà biết, có lẽ em bị khủng bố hằng ngày.Thiên Bảo lắc đầu trước sự tinh nghịch của Rose, lái xe đến một nhà hàng mà anh đặt sẵn. Trong nhà hàng hôm nay vắng tanh không một bóng người, Thiên Bảo đi phía trước còn Rose theo phía sau. Cô nhìn xung quanh lạ lẫm nói.– Mọi khi nơi này rất đông mà, sau hôm nay vắng thế nhỉ. – Rose nói.– Có lẽ anh gặp may. – Thiên Bảo khẽ cười sau đó đi đến chiếc bàn trung tâm được trang trí đẹp mắt.Một cô gái phục vụ bước ra hỏi bọn họ dùng gì nhưng ánh mắt lại dán trên gương mặt điển trai của Thiên Bảo, gương mặt từ e ấp sang đỏ ửng.– Em dùng gì? – Thiên Bảo dịu dàng hỏi.Rose nhìn qua thực đơn rồi chọn những món dễ ăn, dù gì cô cũng chỉ vừa lành những vết thương không nên dùng những món quá cầu kì.– Cho tôi hai phần này. –