Old school Easter eggs.
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326112

Bình chọn: 7.00/10/611 lượt.

cho tôi lại một gương mặt hoàn toàn khác này. Vì vậy con đường đi tìm người thân của tôi quá là đen tối.Tuấn Khôi nhìn nét mặt buồn bã kia liền không nhắc tới chuyện này nữa.– Xong rồi đây, tôi đánh giá cao về bản thiết kế của cô đấy.Rose mĩm môi nói:” Tôi không cần anh đánh giá, chỉ cần giám khảo đánh giá.”Anh đây không phải là giám khảo hay sao, cô gái này quả là thật sự khờ khạo đến như vậy. Một tập đoàn lớn với đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt, cô ta lại cho rằng chui vào phòng tổng giám dễ dàng như vậy sao.Cả hai cùng nhau rời khỏi RoYal thì trời đã tối, ánh đèn đướng sáng rực cả một toà cao ốc to lớn.– Cảm ơn vì anh đã giúp tôi, tôi sẽ mời anh ăn tối.– Không ngờ cô thật rộng rãi như vậy nha. – Tuấn Khôi vui vẻ đi bộ theo phái sao Rose.Rose đưa Tuấn Khôi đến một quán ven đường, cả hai cùng vui vẻ ăn những món ăn bình dị nhất. Tuy Tuấn Khôi là tổng giám của RoYal, ăn những nhà hàng sang trọng, nhưng quá khứ của anh chính là một đứa trẻ cơ cực, anh không hề tỏ ra khinh khi mà ngược lại cảm thấy rất vui và thú vị khi đi chung với cô gái xa lạ nhưng có cảm giác vô củng gần gũi. Mọi mệt mỏi, buồn phiền khi ở bên cạnh cô ta đều tan biến. Tuấn Khôi cho rằng hôm nay là một ngày vui đối với anh, khi gặp được một cô gái thú vị.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Ngoại truyện 24 Chương Ngoại truyện TYĐS phần 25: Gia đình hỗn loạn 1– Nhưng anh làm gì trong RoYal vậy? – Rose vừa ăn mì vừa hỏi Tuấn Khôi.– À… tôi chỉ là một nhân viên trong phòng dịch vụ. – Tuấn Khôi không muốn cô gái giản dị này xa lánh anh nếu biết anh là tổng giám.– Anh nghĩ với bản thiết kế của tôi, có hy vọng chiến thắng hay không?– Bản thiết kế đó không phải là bài quyết định, chỉ là vòng sơ khảo để loại bỏ những người kém cỏi thôi. – Tuấn Khôi đáp.– Ý anh là, nếu được vào vòng trong sẽ phải thiết kế những bản khác sao? – Rose cảm thấy vô cùng rắc rối.– Đúng vậy, cô không đọc nội quy và thể lệ sao? – Tuấn Khôi nghi ngờ nhìn Rose.– Haha, tôi… thật sự là chưa đọc. – Rose vừa cười vừa nói.Tuấn Khôi kì lạ nhìn cô gái trước mặt, một người nào đi thi lại không đọc qua nội quy và thể lệ cơ chứ.– Nhà cô ở đâu. – Tuấn Khôi hỏi.– Tôi ở gần đây, còn anh?– Cũng cách đây không xa.– Ngày mai tôi sẽ đến RoYal để nộp bản thiết kế này. Một lần nữa vô cùng cám ơn anh đã giúp tôi, hy vọng chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau. – Rose tạm biệt Tuấn Khôi đi về hướng phòng thuê của mình.Tuấn Khôi đứng im, hai tay bỏ vào trong túi quần ngắm nhìn dáng đi của cô trông cũng quá quen thuộc như vậy. Nhưng rõ ràng là một cô gái chỉ lần đầu tiên gặp mặt, vì sao anh lại giúp đỡ và để mắt đến cô ta.Tuấn Khôi lái xe về nhà, hình ảnh của Rose vẫn lưu giữ trong đầu. Một cô gái đáng yêu và ngây ngô đến ngốc nghếch. Tuấn Khôi rải bước đi vào biệt thự Trần gia thì nhìn thấy Rose giả đang ngồi trong hoa viên, trên ngưởi mặc một bộ quần áo nhức mắt.– Tuấn Khôi, anh đã về rồi sao? Hôm nay rất bận sao?– Rose, những thứ trên người em là như thế nào? – Tuấn Khôi nhìn trang phục trên người Rose liền không vui.– Em vừa mới mua liền mặc lên cho anh xem. Anh thấy em có đẹp không? – Rose mỉm cười ôm lấy tay Tuấn Khôi.– Nhìn thật rẻ tiền. – Tuấn Khôi lắc đầu lạnh lùng nói bỏ mặc Rose giả bên ngoài mà đi vào bên trong.Cô gái giả mạo kia vô cùng tức giận, tại sao những trang phục gợi cảm thế này lại không thể hấp dẫn được anh ta, chẵng lẽ anh ta không phải đàn ông hay sao?– Ít nhất anh cũng phải khen em một câu chứ. – Rose giả liền chạy theo nói.– Những trang phục này không thích hợp với em, từ nay về sau không được phép mặt những loại quần áo thế này nữa, biết không? – Tuấn Khôi thấy bàn tay Rose kéo mình lại, trong lòng sợ cô buồn phiền nên nhẹ nhàng nói.– Nếu anh không thích, em sẽ mang chúng đi bỏ hết. – Rose giả thấy Tuấn Khôi không còn vẻ lạnh lùng thì nhẹ nhàng đáp.– Em đến tìm anh sao?– Em muốn xin lỗi anh vì đã không giúp được anh trong việc thiết kế, nếu anh muốn em sẽ cố gắng hơn.– Không sao, anh đã tìm được người có thể thiết kế rồi. – Tuấn Khôi khẽ mỉm cười khi nghĩ đến cô gái có tên Tuyết Nhi kia.– Nhanh vậy sao? Là ai? – Rose giả tò mò, vì mọi người trong bộ phận thiết kế kia ai lại có thể nhanh chóng thiết kế để qua được sự lựa chọn của Tuấn Khôi.– Anh tổ chức một cuộc thi, anh đã nhìn ra được một số tài năng rồi, em yên tâm nghĩ ngơi đi. Để anh đưa em về nhé. – Tuấn Khôi nói.– Em lái xe tới đây mà, anh có vẻ mệt mỏi quá rồi. Anh nghĩ ngơi đi, em sẽ tự về. – Rose giả mỉm cười nói rồi ra về.Trên đoạn đường vắng, nhìn thấy không có xe hai bên đường nên cô ta tăng tốc lái quá tốc độ cho phép. Đến khi nhìn thấy một bóng người đi qua thì không thắng kịp mà đâm vào người qua đường.Hai bên vẫn không một bóng người. Rose giả đi xuống xe, nhìn thấy vết máu loang trên đường, một cô gái đang nằm bất tỉnh giữa vũng máu. Trên người cô ta không có gì cả, chỉ có một xấp tài liệu đang ôm trong tay.– Đây chẳng phải là bản thiết kế trang sức sao. Nhìn chúng thật lạ mắt. – Cô nhìn qua rồi sau đó nhìn xung quanh không một bóng người.Rose giả cướp xấp tài liệu kia, sau đó bình thản lên xe bỏ đi, để mặt cô