Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325223

Bình chọn: 9.5.00/10/522 lượt.

– Tuấn Khôi nói. – Mau đi gọi cô ấy xuống.– Vâng, thưa Trần thiếu gia.Người giúp việc gọi cửa nhưng không thấy Tiểu Ái mở cửa, thấy cửa phòng không khoá nên đẩy vào bên trong thì nhìn thấy quần áo của Tiểu Ái đều không còn, trên bàn để lại một lá thư thì nhanh chóng đi xuống đưa cho Rose.“ Rose,Chị xin lỗi vì ra rời đi mà không nói với em một lời. Mong em hãy hiểu cho chị, chị không phù hợp với nơi này. Rose, chúc em và con em sẽ luôn khoẻ mạnh và xinh đẹp, chị không thể ở bên cạnh em cho đến khi em sinh con được, chị vô cùng xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa.Em đừng tìm chị, cảm ơn vì tất cả những gì gia đình em đã làm cho chị, chị sẽ mang ơn gia đình em suốt cuộc đời.Tạm biệt…”Rose đọc xong, tờ giấy trên tay cũng rơi xuống đất, hai dòng lệ tuôn rơi… Tuấn Khôi nhíu đôi chân mày rậm lại, cô ta vì sao lại bỏ đi khi mọi chuyện vẫn tốt đẹp như vậy, cộng thêm thái độ kì lạ của Phạm gia lúc nãy, chắc chắn giữa bọn họ là có vấn đề.– Tuấn Khôi, mau tìm Tiểu Ái cho em, chị ấy một thân một mình ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm. Chị ấy sẽ không về nhà đâu, vì em chắc chắn sẽ đến đó tìm mà. – Rose đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Tuấn Khôi nói.– Không được khóc, em mà khóc con của chúng ta sẽ xấu xí như em đó. – Tuấn Khôi lau giọt nước mắt trên mì Rose. – NGười tìm cô ấy không phải là em, cũng không phải là anh, hãy để baba làm việc đó.– Baba sao? Vì sao lại là baba chứ? – Rose không hiểu ý Tuấn Khôi.– Giữa bọn họ là đang có vấn đề, thái độ ban sáng của baba Ken chứng minh điều đó. Trước tiên em hãy gọi báo cho ông ấy rằng Tiểu Ái đã bỏ đi, xem thái độ của ông ấy thế nào?Rose nghe lời Tuấn Khôi, gọi điện cho Ken.– Baba, hức hức…. – Rose nghe giọng Ken alo liền khóc.– Có chuyện gì sao, ai ức hiếp con. – Ken lo lắng, vì sao vừa rời khỏi nhà Rose vẫn còn vui vẻ sao.– Chị Tiểu Ái, chị ấy bỏ đi rồi. – Rose nói.Ken bất động vài giây.– Baba, ba có nghe con nói không vậy, chị Tiểu Ái bỏ đi rồi. – Rose không nghe tiếng Ken trả lời liền nói tiếp.– Ta nghe rồi. – Ken đáp. – Ta đang có việc gấp, sẽ gọi lại con. – Ken nói xong liền cúp máy.Rose nhìn Tuấn Khôi, chuyện này là thế nào đây?– Nghĩa là sao? – Rose hỏi.– Baba Ken có lẽ đang đấu tranh tâm lý rất nhiều đây, đi tìm hay không, trước tiên ông ấy phải xác định rõ ràng đó là Tiểu Ái hay mẹ Pi. – Tuấn Khôi đáp.– Ý anh nói, họ có tình cảm với nhau nhưng vì baba em không thể xác định, và cả chị Tiểu Ái cũng nghĩ rằng vì chị ấy giống mẹ sao? Vì vậy chị ấy quyết định bỏ đi…– Có thể… – Tuấn Khôi gật đầu. – Chuyện của họ, cứ để họ tự mình giải quyết, chúng ta còn nhiều việc phải làm hơn. – Tuấn Khôi bế Rose lên tay.– Á, buông em xuống, anh làm gì vậy. – Rose hét lên.– Ngoan ngoãn theo anh. – Tuấn Khôi hôn lên trán cô, chân bước ra xe.Tuấn Khôi đặt Rose vào bên trong xe, thắt dây an toàn cho cô xong rổi nhanh chóng lái xe đi.Đi đến một đoạn đường rộng thì một chiếc xe khác chạy nhanh lên ngang hàng với họ, Rose nhìn qua liền nhận ra Thiên Bảo đang chở Anh Thư đi song song. Rose ngạc nhiên hỏi: Là Thiên Bảo kìa.”– Đúng vậy, không phải trước đây em từng nói muốn có một ngày chúng ta dắt theo một nữa của mình cùng nhau đi du lịch sao?– Haha, ngày xưa em luôn tưởng tượng ra 6 người, hôm nay lại chỉ có 4 người. – Rose trêu chọc Tuấn Khôi.– Là 5 người chứ, phải không tiểu bảo bối. – Tuấn Khôi xoa bụng Rose mà nói.Rose không đáp chỉ mỉm cười, không ngờ một ngày cô lại sắp làm mẹ, đứa con kia lại là của Tuấn Khôi, người mà lúc bé luôn trêu chọc cô….Đến bãi biển rộng lớn, 4 người đứng hít thở hương biển mặn và mùi hương của hạnh phúc.Tuấn Khôi đảm nhiệm việc đi mua áo tắm còn Thiên Bảo sẽ phải đi mua kem chống nắng cho hai người phụ nữ kia vì cái tội tự động sắp xếp mà không báo trước cho bọn họ chuẩn bị.– Cảm ơn chị. – Anh Thư mỉm cười nói với Rose.– Vì sao lại cám ơn chị. – Rose hỏi.– Vì người chị yêu là Tuấn Khôi, không phải là Thiên Bảo.– Cô gái ngốc à, Thiên Bảo yêu em… không phải chị. Dù chị có yêu anh ấy nhưng khi anh ấy đã yêu em thì chị có làm điều gì cũng không thể thay đổi được. Tình yêu của Thiên Bảo dành cho em rất lớn, lớn để anh ấy có thể xoá bỏ được cái thói quen quan tâm đến chị. Chị phải xin lỗi em mới phải, vì chị mà em và Thiên Bảo không thể sớm đến với nhau.– Đúng vậy, quả thật em thật là ngốc mà. – Anh Thư rơm rớm nước mắt cảm động.Rose mỉm cười đáp:” Thiên Bảo là người tốt, em hãy nắm chặt hành phúc này.”Anh Thư gật đầu.– Rose, em lại ức hiếp bạn gái anh sao. – Thiên Bảo từ phía xa đi tới, nhìn thấy khoé mắt Anh Thư còn động nước mắt liền hỏi.Rose liếc Thiên Bảo, liền đáp:” Anh thật là thay đổi nha, trước kia không bao giờ nghi ngờ em như vậy?”– Không phải đâu, do em… em… – Anh Thư không biết phải giải thích thế nào.– Có chuyện gì vậy? – Tuấn Khôi đi tới.– Thiên Bảo ức hiếp em. – Rose nhanh nhẩu nói.– Không có tôi ở đây, hai người dám ức hiếp vợ tôi sao? – Tuấn Khôi nói.– Haha, cậu cũng biết, chỉ có cô ấy ức hiếp người khác thôi, ai dám làm gì cô nàng kiêu kì đó. – Thiên Bảo cười lớn.– Haha, anh họ nói có vẻ cũng đúng. – Tuấn Khôi cũng cười lớn, hùa nhau trêu chọc Rose.– Hai người,


pacman, rainbows, and roller s