Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325342

Bình chọn: 10.00/10/534 lượt.

sao? Rốt cuộc là vì cái gì muốn ly hôn, Tuyết Nhi có chỗ nào không tốt? Chẳng lẽ còn nghĩ đến cô bé cô nhi đó, Dương con nói đi!

– Mẹ, con không có cách nào tiếp tục cuộc sống như thế này, nếu như nhất định đưa ra lựa chọn, vậy con chỉ có thể làm đứa con bất hiếu, con không thể không có cô ấy. – Trên mặt anh cũng là sầu bi nhàn nhạt và không đành lòng.

– Hu hu. . . . . . – Vũ Phong Nhi lôi cánh tay của anh khóc lóc một hồi.

Mạc Vi Phẩm kéo bà lại, chỉ vào anh mắng:

– Cút, ra khỏi cái nhà này, mày không phải con trai của Mạc Vi Phẩm tao, xem mày không có cái thân phận tổng giám đốc này, có thể sống ở bên ngoài bao lâu!

Mạc Duy Dương khom người thật thấp cúi chào bọn họ, sau đó hai chân tách ra đi tới cửa chính của phòng khách. Từ sau lưng truyền đến tiếng la tê tâm liệt phế của Vũ Phong Nhi:

– Dương, đừng đi! Quay lại!

– Em để cho no đi, cái thứ không có tiền đồ! – Mạc Vi Phẩm kéo bà, không để cho bà đuổi theo. Vũ Phong Nhi liều mạng đấm ông, kêu gào – Anh muốn em làm thế nào? Em chỉ có một đứa con trai, không có nó, em sống sao đây! Chồng, đây không phải là lỗi của con trai mà! Nó chỉ yêu sai người rồi!

Sắc mặt của Mạc Vi Phẩm càng ngày càng khó coi, nặng nề đập vào vách tường hét lên với người làm:

– Dìu phu nhân đi lên nghỉ ngơi!

Mạc Duy Dương ra khỏi biệt thự, quay đầu lại liếc nhìn tầng lầu, cắn răng xoay người bỏ đi.

*****

Diệc Tâm Đồng và Phi Ưng đi suốt đêm trở về thành phố J, bởi vì chân Diệc Tâm Đồng gặp nhiều phiền phức, cho nên trì hoãn trên đường, trở lại khu Linh Lung đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Diệc Tâm Đồng thế nào cũng không ngờ về đến nhà sẽ thấy anh. Bên chân của anh toàn là tàn thuốc, mà anh ngồi xổm trên mặt đất cúi thấp đầu, một bàn tay cầm thuốc, một bàn tay khác viết chữ vẽ tranh trên mặt đất. Quần áo mặc trên người có hơi nhăn nheo, trên tóc đen có dính thui một ít vết bẩn, cả người nhìn qua rất nhếch nhác.

Cô và Phi Ưng đứng ở đằng xa nhìn cảnh tượng đó, hai người liếc nhau một cái. Cô chống gậy từng bước một đi về phía anh.

Nghe được tiếng bước chân, Mạc Duy Dương theo bản năng ngẩng đầu, lại đối diện một đôi mắt quen thuộc, vứt tàn thuốc trên tay xuống, đứng dậy cất bước đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn chân cô, cổ họng đau xót hỏi:

– Đi đâu? Chân sao vậy?

Phi Ưng tiến lên một bước, nhịn xuống kích động đánh anh ta, hét lên một câu:

– Còn không phải vì anh, vì đi gặp anh, rớt từ trên núi xuống, thiếu chút nữa mất mạng.

Mắt Mạc Duy Dương trợn to, không dám tin nhìn cô hỏi:

– Anh ta nói sự thật sao? Em đến Hàn quốc?

Trong mắt cô chứa đựng nước mắt, cắn môi nhìn anh.

Anh khom lưng ôm cô vào trong lòng, vỗ lưng của cô, mặt cọ xát mặt cô, giọng điệu ảm đạm đi rất nhiều:

– Sao lại ngốc thế! Chạy tới nơi xa xôi đó làm gì.

– Mạc thiếu gia. . . . . . em không sao! – Cô cười cười, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo khoác tây trang của anh rơi lệ lã chã.

– Đứa ngốc, thật xin lỗi! Sau này không cho phép em đến chỗ nguy hiểm như vậy. – Anh tự lẩm bẩm khẽ thở dài.

Phi Ưng ngửa đầu, trong lòng có chút thương cảm. Hiện tại anh ở lại chỗ này chỉ trở nên dư thừa, xoay người lặng lẽ bỏ đi.

Diệc Tâm Đồng đẩy anh ra, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, không nhịn được mở miệng nói:

– Mạc thiếu gia, anh thật sự ly hôn với Mộ Dung Tuyết?

– Uh!

Diệc Tâm Đồng cúi đầu hỏi tiếp:

– Sao lại muốn ly hôn? Không phải cô ấy mang thai sao? Chẳng lẽ anh không muốn phụ trách?

Cô nói xong câu này, lại ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có trách cứ và lo lắng.

– Đứa bé không phải của anh! – Anh đưa tay ôm eo cô, ánh mắt nhìn vào đùi của cô, hỏi – Tình trạng vết thương ra sao? Về nhà trước đi! Đứng như vậy rất mệt mỏi.

– Ừm. . . . . . – Cô vội vàng lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, sau đó mở cửa, anh dìu cô vào trong.

Dìu cô ngồi trên ghế sa lon, anh đi theo ngồi xuống cạnh cô, hai tay chà xát vào nhau ra vẻ khó nói:

– Đồng Đồng. . . . . .

– Hả? Sao thế? – Cô thấy phản ứng của anh trong mắt, có hơi mê muội.

– Nếu như. . . . . . nếu như anh trở nên hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi, em còn có thể nguyện ý theo anh không? – Anh lo lắng dịch chuyển cơ thể cao lớn, mặt đối mặt với cô, mắt không chớp một cái trong phút chốc nhìn chằm chằm vào cô.

Sắc mặt cô tối dần, lắc đầu nhìn anh.

Anh hoảng hốt, hỏi vội:

– Em sẽ để ý thật sao? Nhưng anh đảm bảo anh sẽ dựa vào chính mình cố gắng khiến cho em có một cuộc sống giàu có hạnh phúc!

– Mạc thiếu gia, anh và Mộ Dung Tuyết ly hôn là vì em sao? Có phải anh bị người trong nhà đuổi ra ngoài không? – Cô che miệng suýt nữa khóc rống thất thanh.

– Phải . . . . . nhưng. . . . . . – Miệng của anh bị cô đưa tay bịt kín, cô tựa vào ngực anh, khóc nói – Mạc thiếu gia! Thật xin lỗi, là em hại anh trở nên như vậy, anh không nên ly hôn.

– Đứa ngốc! – Anh vuốt tóc của cô, cười nói – Không có em, vinh hoa phú quý nhiều hơn nữa cũng là hư vô, anh rất rõ ràng mình muốn thứ gì!

Nếu như nói thời gian hai năm làm cho anh nếm được nỗi khổ sở mất đi cô, thì trong một tháng này, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Anh yêu cô, anh chỉ muốn kết hôn với cô, chỉ muốn ở cùng với cô


Insane