
, cho dù không có vinh hoa phú quý hiện tại, anh cũng không quan tâm.
Cô ôm cổ của anh, chóp mũi tiến tới mặt anh, cọ xát:
– Mạc thiếu gia, em không hy vọng anh hối hận! Không có thân phận, anh sẽ gặp phải vất vả! Nhân lúc bây giờ vẫn còn kịp, quay về cầu xin họ tha thứ cho anh, vậy anh vẫn là tổng giám đốc, em vẫn là em, em vẫn có thể ở lại bên cạnh em như trước!
Anh kéo tay của cô xuống, viết hai chữ vào lòng bàn tay cô:
– Đồng Đồng! – Ngẩng đầu nhìn cô cười cười – Nếu như sau khi trở về, người của nhà Mộ Dung yêu cầu chúng ta không được gặp mặt, như thế em vẫn hy vọng anh quay về?
Diệc Tâm Đồng hoảng sợ trợn to mắt, lắc đầu một cái:
– Bọn họ sẽ không làm như vậy đâu!
– Được rồi, đừng lo lắng nhiều vậy, anh chỉ muốn trải qua thế giới hai người với em! – Anh dùng miệng ngăn chặn miệng cô, một tháng không gặp, anh rất hoài niệm cái miệng của cô.
Biết chân cô bất tiện, cho nên anh không thể giở trò với cô, chỉ có thể mượn nụ hôn làm tiêu tan nhớ nhung mấy ngày nay.
Không khí nhà Mộ Dung ngột ngạt tới cực điểm, từ hôm qua tới nay, Mạc Duy Dương cũng không hề trở về nhà Mộ Dung. Người nhà họ Mạc đưa đến lời nhắn, Mạc Duy Dương kiên quyết muốn ly hôn, cho nên hiện tại chỉ có thể xem ý tứ nhà Mộ Dung thôi.
Hai tay Mộ Dung Tuyết nắm thành nắm đấm, không cam lòng đứng dậy nói:
– Con đi tìm anh ấy nói chuyện một chút!
– Còn nói gì? Ly hôn đi! Tuyết Nhi, loại đàn ông nào mà không tìm được. – Mẹ Mộ Dung Tuyết từ từ khuyên nhủ.
Mạc Duy Dương cũng cũng đã làm đến mức này rồi, thể hiện rõ là xem thường con gái họ, mà đứa bé trong bụng con gái cũng nên bỏ đi!
– Mẹ, con đi nói chuyện với anh ấy một chút! Không phải còn có đứa bé sao? – Mộ Dung Tuyết buông tha một tia hi vọng.
– Con chấp nhất như vậy làm gì? Mạc Duy Dương có bản lãnh gì khiến con mêm mẩn xoay quanh vậy?” Mộ Dung Thương tức giận quăng ly rượu xuống đất, tiếp tục mắng – Chê nhà Mộ Dung chúng ta còn chưa đủ mất thể diện phải không?
– Cha, con. . . . . .
– Tuyết Nhi nghe lời, bỏ đứa bé đi!
Mộ Dung Tuyết khóc đứng dậy nói:
– Các người đều không ủng hộ con, con mới là người bị hại, tại sao các người không hiểu con… Con yêu anh ấy, con không muốn ly hôn, đứa bé trong bụng cũng sẽ không đồng ý!
Cô xô cái ghế chạy ra khỏi phòng khách.
– Ông xã, em lo lắng con gái làm chuyện điên rồ, mau phái người đi theo!
– Biết rồi! Mạc Duy Dương này thật đúng là không biết phân biệt! – Mộ Dung Thương dùng sức đẩy cái bàn ra, trong mắt đều là ngọn lửa.
Mộ Dung Tuyết xông đến cuối lầu, rất không khéo thấy Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng. Diệc Tâm Đồng ngồi trên xe lăn, Mạc Duy Dương đẩy cô ta ra khỏi khu.
Cô chợt cảm thấy chói mắt, tại sao anh có thể thích một đứa cô nhi, lại không thích thiên kim tiểu thư cô đây. Đứa cô nhi đó có bản lãnh gì đáng để anh buông tha mọi thứ! Ghen tỵ, hận ý làm đỏ mắt cô.
– Mạc thiếu gia, anh muốn đưa em đi đâu? – Cô cảm thấy ra là lại, bảo vệ khu và người đi ngang qua đều mang thành kiến nhìn họ.
Anh là chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng, thông qua TV, báo chí, là nhân vật lớn thu hút sự chú ý của người khác, mới gây ra sự kiện ly hôn với Mộ Dung Tuyết, bây giờ lại đẩy cô đi dạo khắp nơi, người khác sẽ nghĩ sao? Chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng vì một cô gái khác, không tiếc ly hôn với thiên kim của phó thị trưởng thành phố J?
Cô cảm thấy trong lòng không yên, cảm giác sẽ xảy ra vài chuyện gì đó. . . . . .
– Sao? Không muốn phơi nắng? – Anh ngồi xổm người xuống, đi tới trước mặt cô hỏi.
– Mạc thiếu gia, Mộ Dung Tuyết sao rồi? Anh có về thăm cô ấy không? Cô ấy lại có thai. . . . . . – Làm thể nào chịu đựng kích động.
Anh thở dài một cái, biết tâm địa cô thiện lương, sẽ lo lắng cho Mộ Dung Tuyết. Anh đưa tay cầm tay của cô, cười nói:
– Cô ấy chỉ nhất thời nghĩ không thông mới làm ra những việc ngốc này, nhưng anh tin tưởng cô ấy sẽ buông tay, bởi vì anh biết Mộ Dung Tuyết là một cô gái rất lý trí!
CHƯƠNG 110: GIỮ LẠI MỘT CHÚT TÔN NGHIÊM
Anh thở dài một cái, biết tâm địa cô thiện lương, sẽ lo lắng cho Mộ Dung Tuyết. Anh đưa tay cầm tay của cô, cười nói:
– Cô ấy chỉ nhất thời nghĩ không thông mới làm ra những việc ngốc này, nhưng anh tin tưởng cô ấy sẽ buông tay, bởi vì anh biết Mộ Dung Tuyết là một cô gái rất lý trí!
Diệc Tâm Đồng chỉ có thể buông lỏng tâm tình, cười nói:
– Ưm, em luôn luôn cảm thấy cô ấy không tệ!
– Khó được ra ngoài một chuyến, không nên nói về cô ấy, muốn đi đâu, anh đưa em đi! – Anh vừa đẩy xe lăn vừa tiến tới bên tai của cô hỏi.
– Muốn đi. . . . . . – Cô vừa muốn nghĩ xem đi đâu, điện thoại di động cô mới mua đột nhiên vang lên, cô ngượng ngùng cúi đầu nhận điện thoại.
– Là tiểu thư Diệc Tâm Đồng sao? Xin cô tới bệnh viện một chuyến được không? – Bên đầu kia điện thoại là một giọng nam xa lạ, nhưng biết số điện thoại của cô cũng chỉ có mấy người mà thôi – Anh là ai?
– Tôi là thuộc hạ của Phi Ưng, hôm qua đại ca đua xe xảy ra bất trắc, bây giờ đang tiếp nhận điều trị ở bệnh viện, nhưng đại ca không chịu làm phẩu thuật, hiện đang hôn mê, trong miệng một mực gọi tên cô, cho nên. . . . . .
Tim Diệc Tâm