
i, tôi sai lầm rồi!
Nước mắt làm mơ màng tầm mắt của cô, cô nhìn không rõ con đường phía trước, chỉ nghe thấy tiếng nổ truyền tới tai, cả người cô đã từ miệng cửa sổ xe bay ra ngoài, cơ thể đập xuống mặt đất, lăn một vòng. Trên trán chảy xuống máu tươi chói mắt, dưới cơ thể của cô cũng có máu tươi chảy xuống. Bàn tay của cô run rẩy vuốt phần dưới cơ thể, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, làm sao cũng không khóc nổi, chỉ có cảm giác mình dường như sắp chết rồi.
Mạc Duy Dương mua bữa trưa quây lại hành lang chỗ phòng phẫu thuật.
– Ăn chút gì chứ? – Anh ngồi lên ghế bên cạnh cô, hỏi.
– Vâng! – Cô nhận lấy hộp đồ ăn, sau đó tách đũa ra, cười cười với anh.
Mạc Duy Dương cũng mở hộp đồ ăn ra, dùng thìa múc một miếng bỏ vào trong miệng, cười đáp lại cô. Một tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Mạc Duy Dương liếc nhìn hiển thị cuộc gọi tới, lông mày không tự chủ cau chặt.
– Mẹ!
– Dương, lúc này con đang ở đâu? Tuyết Nhi xảy ra tai nạn xe cộ rồi. – Vũ Phong Nhi và Mạc Vi Phẩm đang ngồi trong xe chạy tới bệnh viện.
– Bệnh viện nào? – Mạc Duy Dương thiếu chút nữa bị thức ăn trong miệng làm cho nghẹn.
Vũ Phong Nhi nói ngắn gọn tên bệnh viện trong điện thoại, Mạc Duy Dương vừa định nói anh đang ở ngay bệnh viện đó, một hồi tiếng bước chân dồn dập bất thình lình từ phía sau truyền đến, Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đồng thời nhìn lại phía sau.
Mộ Dung Tuyết máu me khắp người đang bị mấy người đẩy chạy qua bên này. Mộ Dung Tuyết đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ mê, một chụp dưỡng khí đã gắn vào trên miệng của cô, mà tay của cô vẫn giữ bụng thật chặt, vẻ mặt rất yếu ớt.
Tim Diệc Tâm Đồng cứng lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Duy Dương, mà điện thoại của anh đã rơi trên mặt đất, một cước đạp lên điện thoại chạy tới giường bệnh Mộ Dung Tuyết đang nằm, Diệc Tâm Đồng chỉ có thể ngồi tại chỗ nhìn anh chạy đi.
Trong khoảnh khắc Mộ Dung Tuyết bị đẩy vào phòng phẫu thuật, phòng phẫu thuật của Phi Ưng tắt đèn, Phi Ưng được mấy y tá đẩy đi ra.
Diệc Tâm Đồng không còn kịp sầu não nữa, chỉ có thể chống gậy đi tới trước giường, cầm lấy tay anh kêu lên:
– Phi Ưng!
Phi Ưng vừa kết thúc phẫu thuật, vẫn còn hôn mê, anh được đẩy vào phòng bệnh. Cô cắn môi nhìn thuộc hạ đỡ anh lên giường bệnh.
Mạc Duy Dương ngồi bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, cúi đầu nắm chặt hai tay, mặt nặng nề nhìn xuống mặt đất. Tuyết Nhi gặp chuyện không may hẳn là có liên quan tới anh, vừa rồi anh nói rất nhiều lời kích động cô…, hi vọng cô ấy không có việc gì.
Anh ngẩng đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật, lấy điện thoại di động trong túi ra, soạn một tin nhắn sau đó gửi đi.
Diệc Tâm Đồng lấy điện thoại xem nội dung tin nhắn, gửi lại một câu:
– Không cần lo lắng cho em, hiện tại cô ấy cần anh, anh hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt, lát nữa em sẽ tự đi về!
– Anh sẽ phái người đưa em trở về, không cho phép một mình em về! Ở nhà đợi anh… tối nay anh về! – Anh khép màn hình điện thoại lại, sau đó ngửa đầu tựa đầu tựa vào vách tường.
Cha mẹ của Mộ Dung Tuyết và cha mẹ Mạc nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Mộ Dung Thương vừa nhìn thấy anh, tiến lên cho anh một cái tát:
– Nơi này không hoan nghênh mày, cút cho tao! Con gái của tao trở thành cái bộ dạng này toàn bộ bởi vì mày, không cần mày ở đây mèo khóc chuột, cút!
Mạc Duy Dương nhếch khóe miệng cười nói:
– Vậy chúc con gái bác sớm ngày bình phục, không quấy rầy mọi người!
Anh xoay người muốn đi, lại bị Vũ Phong Nhi níu cánh tay. Vũ Phong Nhi kéo anh tới trước mặt của Mộ Dung Thương, khóc ròng nói:
– Mộ Dung huynh, làm sao có thể trách con trai tôi, nó chỉ không thích con gái của ông, chẳng lẽ điều này cũng có tội? Tình hữu nghị nhiều năm như vậy của Nhà Mộ Dung và nhà họ Mạc tất cả đều là giả sao? Ông không thể trời cao biển rộng lùi một bước sao?
Mộ Dung Thương giận đến đỏ cổ:
– Lòng dạ tôi hẹp hòi thế đấy, con gái tôi hiện tại vì con trai của bà mà nằm trong phòng phẫu thuật, bà nói tôi làm sao co vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với nó? Đi, một nhà các người đi hết cho tôi!
Mạc Duy Dương mím khóe môi kéo mẹ đi xuống lầu, mà Mạc Vi Phẩm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi. . . . . .
Bên ngoài nhà truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, Diệc Tâm Đồng ngủ trên ghế sa lon bị giật mình tỉnh dậy, vội vàng sờ quanh tìm gậy.
“Tách!” Đèn của phòng khách thắp sáng lên cả căn phòng, anh đi về phía cô, bế cô từ ghế sa lon lên, để cô ngồi trên đùi mình:
– Tại sao còn chưa ngủ? Không phải nói rất khuya mới có thể về sao?
– Cô ấy sao rồi? – Cô theo ánh mắt có phần chán chường của anh, lo lắng hỏi.
– Không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu! – Anh cười cười, không muốn để cho cô lo lắng chuyện anh và Mộ Dung Tuyết. Phiền não cũng để một mình anh chịu đựng đi! Cô chỉ cần luôn vui vẻ là tốt rồi.
LỊCH UP TRUYỆN
Tại vì ngày mai là mình bắt đầu đi học. Mình học 2 buổi nên chiều mới về. Vì thế mình sẽ thay đổi lịch up là : 1 tuần 1 chương và chỉ up vào ngày chủ nhật
~~~~~~ MONG CÁC BẠN THEO DÕI ~~~~~~~
CHƯƠNG 111: CHA ĐỨA BÉ LÀ NGƯỜI KHÁC
Hôm nay mình siêng đột suất nên tặng các bạn 1 chương. Cảm ơn các bạn thời