
g khóc:
– Không biết!
Mạc Vi Phẩm nhìn cô một cái, mang theo giọng điệu oán trách nói:
– Cô đúng là sao chổi, còn chưa vào cửa nhà họ Mạc đã khiến cho con tôi nằm trong phòng phẫu thuật!
Diệc Tâm Đồng mở miệng, có chút khó chịu nói:
– Thật xin lỗi!
Vũ Lạc Trạch vội nói chuyện bảo vệ cô:
– Bác trai, chuyện này sao có thể trách tội ở trên người Đồng Đồng, mọi người đều rất rõ ràng, người hại Dương nằm trong phòng phẫu thuật là Mộ Dung Tuyết!
– Chẳng lẽ tôi có nói sai cái gì? Con tôi cản một dao kia cho cô ta! – Mạc Vi Phẩm cắn răng nói ra.
– Đó cũng là cậu ấy cam tâm tình nguyện ngăn cản cho Đồng Đồng! – Vũ Lạc Trạch không chịu yếu thế hừ lạnh nói.
Sắc mặt Mạc Vi Phẩm trầm xuống, không vui nhìn cô và Vũ Lạc Trạch, chỉ vào một chỗ khác trong hành lang nói:
– Đi, các người đi mau! Hôn sự này cũng đã chấm dứt, tôi thật sự hối hận đồng ý hôn sự hai người, mới có thể gây ra chuyện cười lớn như vậy!
– Bác trai, cháu. . . . . . xin đừng đuổi cháu đi! – Diệc Tâm Đồng khóc cầu xin.
Nhưng Mạc Vi Phẩm một bên hoàn toàn cũng không muốn quan tâm đến cô, ngược lại Vũ Phong Nhi vội vàng khuyên nhủ:
– Chồng, bây giờ còn con trai nằm ở bên trong, anh không thể thay nó đưa ra bất kỳ quyết định gì! Chẳng lẽ anh quên, con trai không phải cô ấy không cưới, anh đuổi cô ấy đi, con trai tỉnh lại, anh ăn nói làm sao với nó!
Mạc Vi Phẩm hừ lạnh một tiếng, cũng biết bây giờ không phải là thời điểm đuổi người.
Diệc Tâm Đồng cảm kích nói với Vũ Phong Nhi:
– Cám ơn bác gái!
Vũ Phong Nhi cười khổ nói:
– Mọi người đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy! Mặc dù nhẫn còn chưa trao, nhưng cô gái con trai ta đã nhận định, ta cũng sẽ ủng hộ 100%!
Diệc Tâm Đồng vui mừng với lời nói này của Vũ Phong Nhi, Vũ Phong Nhi thừa nhận cô là con dâu của bà ấy rồi sao?
Vũ Lạc Trạch nhíu nhíu mày, có hơi bất mãn thái độ Mạc Vi Phẩm đối với Đồng Đồng.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá vội vã đi ra, đồng phục y tá dính máu khiến sắc mặt đoàn người thay đổi.
– Y tá, con tôi sao rồi?
Tay trái tay phải của y tá chia ra bị Diệc Tâm Đồng và Vũ Phong Nhi níu lại.
Y tá nhìn thoáng qua họ, lắc đầu một cái:
– Tình huống rất xấu, đang tiến hành cấp cứu, bệnh nhân chảy máu quá nhiều, dao đâm vị trí quá gần tim, có nguy hiểm đến sinh mạng!
Nghe vậy, sắc mặt mọi người thay đổi kinh hãi, Diệc Tâm Đồng cảm giác trời đất quay cuồng một hồi.
Cô khóc quỳ trên mặt đất, kéo tay y tá cầu xin nói:
– Không. . . . . . y tá, các người phải cứu Mạc thiếu gia, không thể để cho anh ấy nguy hiểm đến sinh mạng! Anh ấy không bị làm sao. . . . . .
Vũ Phong Nhi cũng khóc theo nói:
– Mau cứu con trai tôi, mặc kệ bỏ ra bao nhiêu tiền, không thể để cho nó có bất kỳ sơ xuất. . . . . .
Y tá một mặt khó xử nói:
– Chuyện này van tôi cũng vô ích, làm phiền để tôi đi lấy túi máu.
Y tá đẩy họ ra, bước nhanh rời đi, để lại từng người đứng tại chỗ.
– Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng xoay người nhìn cửa phòng phẫu thuật, cắn miệng khóc nói – Ngàn vạn lần anh không được bỏ lại em! – Cô quỳ trên mặt đất, quay sang hướng khác van xin nói – Ba mẹ, hai người trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ Mạc thiếu gia, bây giờ con gái chỉ còn lại anh ấy, nếu như ngay cả anh ấy cũng đi, con thật sự không có động lực sống tiếp nữa! Ba mẹ, xin hai người phù hộ Mạc thiếu gia. . . . . .
Vũ Lạc Trạch kéo cô từ mặt đất lên, bảo vệ cô vào trong ngực, cằm tựa trên đỉnh đầu của cô, giọng có chút ngẹn ngào nói:
– Không có việc gì, không cần tự hù dọa mình!
Cô cầm lấy cánh tay anh, nghẹn ngào nói:
– Anh, em rất sợ. . . . . .
– Đừng sợ, nghe lời anh nói.
Cô khóc ngã trong ngực của anh, bản thân không còn sức lực.
Vũ Phong Nhi cũng dựa trên người của Mạc Vi Phẩm, đau lòng khóc lớn:
– Con trai của tôi không biết sao đoản mệnh vậy! Nó mới ba mươi hai tuổi, sẽ không để cho chúng ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu!
– Được rồi, không cần không có việc gì nguyền rủa con trai của mình! – Hốc mắt Mạc Vi Phẩm đỏ lên theo.
Kéo dài đến ba giờ phẫu thuật, vẫn thấy đèn không tắt, mà phòng phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật tháo cái bao tay tay dính đầy máu tươi, cái trán rộng toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, một bên y tá vội giúp ông lau mồ hôi, dao đã lấy ra khỏi ngực, có điều mất máu quá nhiều, hơn nữa miệng vết thương hở quá sâu.
– Tâm đồ của bệnh nhân xuất hiện bất thường! – Đột nhiên có người hô một tiếng.
Con ngươi bác sĩ phẫu thuật co rụt lại, vội phân phó nói:
– Kích tim!
Y tá đưa dụng cụ kích tim tới, bác sĩ phẫu thuật cầm dụng cự kích tim đặt ở ngực của anh. Điện giật lồng ngực trần trên Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương nằm trên giường thở gấp từng hơi từng hơi, mắt lặng lẽ lại rũ xuống rất mau, môi tái nhợt giật giật, hình như có lời muốn nói, y tá cẩn thận phát hiện tay anh giật giật:
– Bác sĩ, hình như bệnh nhân có lời muốn nói?
Bác sĩ phẫu thuật lắc đầu một cái:
– Dẫn người nhà anh ta vào đi! Nhìn anh ta một lần cuối!
Điện tâm đồ trong phòng phát ra tiếng ‘tích tích’, đường vốn có biên độ ngày càng gần như thẳng tắp.
Diệc Tâm Đồng và đám người xông vào ph