Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324553

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.

n nhẫn.

CHƯƠNG 121 : ÔM TIẾC NUỐI VƯỢT QUA

– Đưa đi? Đưa đi đâu? – Cô cầm lấy cánh tay anh, trợn to mắt, cảm xúc kích động hỏi.

– Khu hỏa tán! – Anh đau lòng, khó khăn nhìn cô, cảm thấy nói ra những lời này có bao nhiêu tàn nhẫn.

– Không. . . . . . anh đang gạt em! Em không tin, một chữ em cũng không tin, em muốn đi gặp anh ấy! – Cô cố gắng muốn xuống giường, lại bị anh kìm trên giường lớn, anh cúi đầu nhìn cô, cũng không khống chế được tâm tình của mình nữa quát – Đến cùng em muốn cố chấp một mực tới khi nào. Mạc Duy Dương mất, bây giờ em chạy tới, cũng chỉ thấy tro cốt của cậu ta, chẳng còn gì nữa!

Cô oán hận nhìn anh chằm chằm:

– Anh nói dối, anh gạt em, tại sao anh muốn làm như vậy? Rốt cuộc anh có thể lấy được điểm tốt gì? Tránh ra, em muốn đi gặp anh ấy, em muốn nói cho anh ấy biết, em mang thai. . . . . .

Anh buông cô ra, để cô tự xuống giường, cô run hai vai, xuống giường mang giày, trên mặt hiện đầy nước mắt.

Tay nhỏ bé vuốt ve bụng, nhỏ giọng nói:

– Con à, con tới thật không đúng lúc.

Vũ Lạc Trạch một tay kéo lấy cô, tức giận cô không thương tiếc thân thể của mình:

– Đi, anh dẫn em đi nhìn cậu ta một lần cuối, để cho em hoàn toàn chết tâm!

Anh tuyệt không dịu dàng kéo cô ra khỏi phòng bệnh. Lòng của Diệc Tâm Đồng rơi xuống dưới, vốn vẫn ôm lấy hi vọng, chứng kiến Vũ Phong Nhi ôm một hũ tro cốt đi về phía cô thì tất cả nghị lực trong nháy mắt sụp đổ, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống.

Vũ Phong Nhi giao tro cốt vào trong tay cô, cúi đầu lau nước mắt nói:

– Đồng Đồng, ta giao nó cho con! Tự con làm đi, ta biết rõ con sẽ an táng nó!

Diệc Tâm Đồng nhận lấy hũ tro cốt, giống như bị mấy ngàn lớp đề tới thiếu chút nữa thở không nổi. Nước mắt cô theo lông mi rớt xuống, hai mắt dường như đẫm lệ khóc nói:

– Bác gái, cảm ơn!

Vũ Phong Nhi và Mạc Vi Phẩm nhìn cô một cái, sau đó từ trước mặt cô đi mất.

Toàn thân Diệc Tâm Đồng mềm nhũn ngồi xổm trên mặt đất, trong tay ôm thật chặt di thể của anh, móng ngón tay ngắt vào trong thịt, tuyệt vọng khóc:

– Tại sao tất cả đều là thật, tại sao có cái kết cục này, Mạc thiếu gia. . . . . .

Tay Vũ Lạc Trạch đặt trên vai của cô, quay đầu, nói:

– An táng cậu ấy thật tốt đi!

Diệc Tâm Đồng cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt cô giờ phút này, chỉ là bả vai của cô luôn không ngừng run rẩy, mặt đất lưu lại một dấu vết ẩm ướt, đó là nước mắt của cô.

Vũ Lạc Trạch lái xe, nghiêng đầu nhìn cô hỏi:

– Đồng đồng, bây giờ muốn đi đâu?

Diệc Tâm Đồng ôm hũ tro cốt trong ngực, ánh mắt rã rời, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa xe, một vẻ mặt uể oải, môi đỏ mọng cử động:

– Bờ biển!

Vũ Lạc Trạch lái xe chở cô đến bờ biển.

Diệc Tâm Đồng ôm hũ tro cốt xuống xe, đi về phía bia mộ ở xa xa. Thân hình mỏng manh bước chân chậm chạp, Vũ Lạc Trạch thấy mà trong lòng đau xót, không nhịn được đi theo.

Diệc Tâm Đồng đi một bước lảo đảo vài bước, kéo cơ thể không tốt của mình, thật vất vả đi tới trước mộ của ba, quỳ sấp trên mặt đất, trán đặt trên mặt đất, khóc ròng nói:

– Ba, tại sao ba không phù hộ cho anh ấy, tại sao ác tâm mà mang anh ấy từ bên cạnh con đi như vậy!

Cô dùng sức dập đầu trên đất, trên đất nhanh chóng dính vết máu màu đỏ. Vũ Lạc Trạch vội ngồi xổm xuống phòng cô tự hại mình. Cô dùng sức đẩy anh ra, móng ngón tay nắm sẵn một cây cỏ trên cát, tê tâm liệt phế khóc:

– Ba, ba hận con gái phải không? Cho nên ba không hi vọng có có được hạnh phúc phải không? Con không xứng có hạnh phúc sao? Ba. . . . . . không có Mạc thiếu gia, ba bảo con sống thế nào?

Cô ngồi trước bia của ông, đấm lồng ngực của mình, nước mắt kich liệt rơi xuống.

Vũ Lạc Trạch giơ tay có phần luống cuống, chỉ có thể theo cô ngồi dưới đất, cầm tay của cô, thở dài nói:

– Đồng Đồng, cần gì chứ? Chớ quên, trong bụng của em còn có huyết mạch của cậu ấy, em không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ thật kỹ cho đứa con của cậu ấy, em không nên chà đạp bản thân như vậy!

Diệc Tâm Đồng níu lấy áo ở ngực anh, trợn to mắt, khóc sướt mướt:

– Vậy anh muốn em làm thế nào?

– Sống thật tốt, vì cậu ấy cũng vì con của cậu ấy sống thật tốt! – Anh cúi đầu nhìn cô.

Hai tay Diệc Tâm Đồng từ từ buông ra, đứng dậy ôm hũ tro cốt của anh bỏ đi.

Vũ Lạc Trạch vội đuổi theo cô, giữ thật chặt một cánh tay của cô, lo lắng hỏi:

– Em đi đâu vậy!

– Anh không cần phải lo cho em! – Cô hất tay của anh ra, chạy tới biển rộng.

Vũ Lạc Trạch bị dọa đuổi theo, kéo tay của cô, sắc mặt có phần tối tăm hét lên:

– Đồng Đồng, em muốn làm gì?

– Để cho em chết, anh để cho em chết! Em muốn đi cùng anh ấy, anh đừng lo cho em có được không! Van xin anh! – Cô đẩy anh ra chạy tới biển, nước biển nhanh chóng tràn qua đầu gối của cô, tiếp đến eo cô, trong ngực cô ôm hũ tro cốt, cắm đầu đâm vào trong nước biển.

Sắc mặt Vũ Lạc Trạch thay đổi, tiến lên đi theo vào trong nước, bơi đến bên cạnh cô, một tay ôm eo của cô, một tay khác hũ tro cốt, kéo cô ra khỏi mặt biển.

– Khụ khụ. . . . . . – Diệc Tâm Đồng bị anh kéo lên bờ, ngực nhấp nhô không ổn định có chút khó thở, mà đầu tóc cô lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, bàn tay nhỏ nắm th


XtGem Forum catalog