Teya Salat
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324674

Bình chọn: 7.5.00/10/467 lượt.

òng phẫu thuật, thấy điện tâm đồ càng lúc càng như đường thẳng. Diệc Tâm Đồng chạy vội tới bên giường bệnh, đưa tay cầm tay của anh, kích động khóc nói:

– Mạc thiếu gia, anh muốn nói gì?

– Đồng. . . . . . Đồng! – Hơi thở của anh càng ngày càng yếu ớt, cô sợ dán lỗ tai ở bên môi anh, khóc – Mạc thiếu gia. . . . . . trước hết anh đừng nói chuyện, để bác sĩ cứu anh, bác sĩ. . . . . . mau cứu anh ấy!

Mạc Duy Dương gắt gao nắm lấy tay cô, môi ở dưới chụp dưỡng khí giật giật lần nữa. Cô hiểu anh muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, cô không muốn nghe.

Cô nằm trên người của anh, hai tay ôm chặt lấy thân thể đã lạnh lẽo của anh, rống lớn:

– Mạc thiếu gia, sẽ không có chuyện, anh không cần làm anh sợ, em thật sợ hãi, anh không được rời khỏi em… em không muốn anh đi! Không phải anh rất yêu em sao? Chẳng lẽ anh chịu bỏ lại em? Chúng ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, chúng ta còn chưa sinh con, anh không được bỏ lại em có biết không?

Tay của anh đến trên đàu cô, hốc mắt chảy xuống một giọt nước mắt, tay anh cầm lấy tay cô thật lâu, mà điện tâm đồ đầu giường phát ra âm thanh tích tích, rốt cuộc điện tâm đồ biến thành một đường thẳng, khóe miệng của anh rốt cuộc nâng lên một nụ cười thỏa mãn. Tay nắm tay cô dần dần buông ra, rủ xuống cạnh giường, ngực phập phồng trở nên yên ổn, đôi mắt thâm thúy chậm rãi nhắm lại, khuôn mặt tuấn dật tái nhợt làm cho không ai có thể coi thường.

Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đã khép lại của anh, miệng mở to khóc lớn nói:

– Mạc thiếu gia. . . . . .

Nghe được tiếng khóc, Vũ Phong Nhi cũng chạy tới, bàn tay đưa đến ngực của anh, khóc thảm:

– Dương. . . . . . đứng lên cho mẹ, đừng ngủ ở chỗ này, chỗ này rất lạnh. . . . . .

Sắc mặt Vũ Lạc Trạch và Mạc Vi Phẩm tối đi, nhìn Mạc Duy Dương đã trút xuống một hơi cuối trái tim nặng nề vỗ một cái.

– Mạc thiếu gia! Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng ôm lấy đầu của anh lắc kịch liệt, cô không tin anh đã chết, cô không tin. . . . . .

– Anh đứng lên, Mạc thiếu gia anh không thể không nghe lời như vậy, anh không thể tham ngủ như vậy, anh không thể như vậy. . . . . . với em, làm sao anh có thể chết đi như vậy. – Diệc Tâm Đồng kề mặt bên khuôn mặt đã mất đi nhiệt độ của anh, nước mắt theo mũi cô rơi xuống mặt của anh, tay cô tỉ mỉ vuốt mặt của anh, trong miệng chỉ còn lại nghẹn ngào – Mạc thiếu gia, em hận anh chết đi được, làm sao anh có thể bỏ lại bỏ lại một mình em, em không muốn anh bỏ đi, em không muốn. . . . . .

– Đồng đồng, Mạc Duy Dương đã chết, em để cho cậu ấy an nghỉ thật tốt, không nên cử động cậu ấy nữa! – Vũ Lạc Trạch xót xa kéo cô ra, ôm cô vào trong ngực, Diệc Tâm Đồng đưa tay chạm vào Mạc Duy Dương, lại bị Vũ Lạc Trạch kéo dài qua một bên, không để cho cô chạm vào thi thể nữa.

– Anh buông em ra, anh buông em ra, anh không được chia rẽ chúng em, em muốn ôm anh ấy, anh ấy chưa chết, anh ấy sẽ không chết! – Diệc Tâm Đồng vừa khóc vừa gào trong lòng anh, lòng đau đến hôn mê bất tỉnh.

Vũ Lạc Trạch cúi đầu mà xem xét, bị dọa đến sợ hãi kêu lên:

– Đồng Đồng!

– Đồng Đồng chớ ngủ, đứng lên với anh! – Có người kêu ở bên tai cô, cô muốn mở mắt, cơ thể lại quá mệt.

Trước mắt đột nhiên sáng lên, cô nhìn thấy phía trước có con sông, một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bờ sông, người nọ đột nhiên xoay người vẫy tay với cô cười nói:

– Đồng đồng, mau tới vọc nước!

Cô dùng sức trợn to đôi mắt, vui mừng chạy qua với người đó:

– Mạc thiếu gia!

Nhưng vừa mới đến gần bóng người kia, bóng người phía trước đột nhiên thoáng một cái, không thấy. Cô gấp gáp chạy quanh kêu lên:

– Mạc thiếu gia, anh đang ở đâu? Mạc thiếu gia. . . . . .

– Đồng Đồng, anh đang ở đây, mau tới! – Bóng dáng của Mạc Duy Dương đột nhiên nằm trên một mảnh cỏ màu xanh lá cây, trên miệng ngậm cỏ đuôi chó, cười dịu dàng một tiếng với cô.

Cô cảm thấy đau xót, cất bước đi tới bóng người kia, nước mắt đã sớm mờ tầm mắt.

– Mạc thiếu gia! – Cô đứng ở bên chân anh kêu lên, anh ngẩng đầu nhìn cô đưa một cánh tay lên nắm tay cô, kêu lên – Đồng Đồng.

Cô vừa muốn ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay nắm tay cô bỗng nhiên hóa thành cát, hình dáng vốn dĩ rõ ràng cũng hóa thành cát theo gió bay về hướng bầu trời, cô đứng dậy hét lớn về phương xa:

– Mạc thiếu gia, anh đừng đi!

– Đồng Đồng, tỉnh lại! – Vũ Lạc Trạch ngồi ở mép giường bệnh của cô đưa tay vỗ mu bàn tay cô kêu lên.

Diệc Tâm Đồng lắc đầu một cái, đang đắm chìm trong mộng, trán đổ mồ hôi, vừa khó chịu vừa khổ sở kêu lên:

– Mạc thiếu gia! Mạc thiếu gia!

Cô bất thình lình ngồi dậy, cả người toàn mồ hôi, khóe miệng có hơi tái nhợt. Cô ngẩng đầu nhìn Vũ Lạc Trạch ngồi trước mặt cô, nước mắt vẫn còn đảo quanh hốc mắt:

– Mạc thiếu gia đâu? Anh ấy ở đâu?

Cô vén chăn lên muốn xuống giường, cơ thể lại mềm nhũn ngã trở về trên giường. Vũ Lạc Trạch đưa tay cầm tay cô khuyên nhủ:

– Đồng Đồng, em mang thai, đừng kích động như vậy, Mạc Duy Dương đã bị đưa đi!

– Đưa đi? Đưa đi đâu? – Cô cầm lấy cánh tay anh, trợn to mắt, cảm xúc kích động hỏi.

– Khu hỏa tán! – Anh đau lòng, khó khăn nhìn cô, cảm thấy nói ra những lời này có bao nhiêu tà