
ượu từ tay người đàn ông, ngửa đầu uống cạn. Sau đó cô giằng lấy chai rượu, tu ừng ực.
Nhạc Khải Phi cố tình ngồi sát cô, cất giọng cợt nhả: “Em uống ác chiến thế, không sợ say rồi tôi sẽ thừa nước đục thả câu hay sao?”
Giản Nhu lườm anh ta một cái. “Nếu là loại người đó, anh đã ra tay từ đời nào, còn đợi đến ngày hôm nay?”
“Có câu nói này của em, không uổng công tôi si mê em bao nhiêu năm.”
Nếu là trước kia, chắc chắn Giản Nhu sẽ chế giễu anh ta. Nhưng hôm nay cô cất giọng nghiêm túc: “Nhạc Khải Phi! Cám ơn anh đã làm nhiều việc cho tôi trong suốt những năm qua. Là tôi không tốt số nên mới không yêu anh.”
Nhạc Khải Phi ngây ra nửa phút mới lên tiếng: “Em bị “đá” rồi à?”
Cô uống một ngụm rượu rồi cười, nói: “Đúng thế. Tôi còn tưởng ít nhất bảy năm nữa anh ấy mới chán tôi, không ngờ mới hơn một tháng…”
“Không sao! Anh ta không cần nhưng còn có tôi ở đây.”
Có lẽ chất cồn đã làm tê liệt đầu lưỡi nên Giản Nhu lắp bắp: “Anh… anh…”
“Tôi từng nói, nếu anh ta không cần em, em có thể tìm tôi. Anh ta cho em bao nhiêu tiền dưỡng lão, tôi sẽ cho bấy nhiêu, tuyệt đối không mặc cả.”
Im lặng vài giây, Giản Nhu lên tiếng: “Anh đừng đùa nữa.”
“Được! Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với em.” Nhạc Khải Phi uống hết ly rượu. “Giản Nhu, tôi yêu em! Có lẽ em không hoàn hảo, còn nhiều khuyết điểm, nhưng trong lòng tôi, em luôn là người phụ nữ tốt đẹp nhất. Chắc em hiểu tâm tình này của tôi, đúng không?”
Giản Nhu ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ ra lời thoại quen thuộc này là cô từng nói với Nhạc Khải Phi.
Nhạc Khải Phi chưa bao giờ tỏ thái độ chân thành như vậy. “Em biết không? Em chính là mối tình đầu của tôi, là người con gái mà chỉ nhìn từ xa cũng đủ khiến tôi rung động.”
“Mối tình đầu ư?” Giản Nhu tròn mắt kinh ngạc.
“Đúng thế! Chúng ta học chung trường cấp một và cấp hai. Em đã quên tôi, thậm chí chưa bao giờ để ý đến tôi, nhưng tôi vẫn yêu em tha thiết.”
Đầu óc đã bị chất cồn chiếm lĩnh nên dù cố gắng đến mức nào cô cũng không nhớ ra mình từng quen Nhạc công tử trong quá khứ. “Anh chắc chắn không nhận nhầm người đấy chứ?”
Anh ta lắc đầu. “Không đâu! Tôi còn nhớ mình bỏ ra cả tháng trời để viết thư tình cho em. Từng câu, từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng. Không ngờ em chẳng thèm nhìn tên tôi lấy một lần.”
Nhắc đến thư tình, não bộ của Giản Nhu cuối cùng cũng được kích hoạt. Cô nhớ tới cảnh cậu nam sinh nặng chín mươi cân trao lá thư tình cho cô, gương mặt núc ních ửng đỏ. Nhạc Khải Phi nói, thời niên thiếu, anh ta cũng là cậu bé mập mạp. Lẽ nào…
Nhận ra sự nghi hoặc của cô, Nhạc công tử lập tức cho cô đáp án: “Không sai! Tôi chính là cậu học sinh mập mạp đó. Khi ấy, tôi muốn đưa em về nhà bằng ô tô, nhưng em lại chọn chiếc xe đạp cũ của anh ta.”
Ký ức quay về quá khứ xa xưa, hình ảnh Trịnh Vĩ đi xe đạp như hiện ra ngay trước mắt Giản Nhu. Cô nằm mơ cũng không ngờ cậu nam sinh đó chính là Nhạc Khải Phi. Thế giới này quả là nhỏ bé.
“Hôm ấy, chứng kiến cảnh em ngồi lên xe đạp của Trịnh Vĩ, tôi tưởng mình không còn cơ hội nữa. Không ngờ chúng ta gặp lại nhau trên phim trường Kinh đô trôi nổi.” Nhạc Khải Phi uống một ngụm rượu lớn. “Tôi đã tìm hiểu lý lịch của em từ nhân viên hậu trường, biết em đang học ở Học viện Điện ảnh. Tôi cố tình đến trường em chọn diễn viên, hy vọng có thể ký hợp đồng với em, có cơ hội tiếp cận em.”
Hóa ra tất cả không phải là sự trùng hợp.
“Tôi biết, trong thâm tâm em luôn coi thường tôi, nghĩ tôi là người lăng nhăng, muốn chơi trò “quy tắc ngầm” với em. Tôi thừa nhận mình thích người đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy em múa, tôi đã có ấn tượng sâu sắc. Nhưng cảnh tượng mà tôi suốt đời khó quên là hôm em bảo vệ em gái khi bị mấy nữ sinh hơn tuổi trong trường bắt nạt. Thời khắc đó, em không còn ngây thơ, xinh xắn mà toát ra một ma lực đặc biệt, hoàn toàn thu hút tôi. Bao năm trôi qua, cuộc sống đã khiến em thay đổi nhiều, nhưng em vẫn là Giản Nhu, cô gái vì người nhà có thể bất chấp tất cả mà tôi yêu.”
“Tại sao anh không sớm nói cho tôi biết?” Giản Nhu có chút áy náy. Đến bây giờ cô mới hiểu rõ cảm nhận thực sự đằng sau ánh mắt hưng phấn của Nhạc Khải Phi khi lần đầu tiên nhìn thấy cô quay cảnh ngã cầu thang. Đó không phải là sự hưng phấn thông thường mà là sự lưu luyến không quên.
“Nói cho em biết cũng chẳng thay đổi được gì. Trong lòng em chỉ có mình anh ta mà thôi.”
“Vậy sao hôm nay anh lại tiết lộ?”
“Bởi vì tôi cảm thấy nếu hôm nay không nói ra, sau này chắc sẽ chẳng có cơ hội nữa. Giản Nhu, từ đầu đến cuối tôi không có ý đồ đen tối với em. Tôi thật lòng yêu em. Tôi nguyện nuôi em cả đời, trao cho em mọi thứ em muốn như những lời hứa trong bức thư tình năm xưa.”
Anh ta không còn vẻ cợt nhả thường ngày mà nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình. Trong một khoảnh khắc, Giản Nhu thật sự muốn gật đầu, buông xuôi tất cả, nhưng tự đáy lòng cô vẫn không thể thuyết phục bản thân, vẫn không cam tâm từ bỏ.
“Xin lỗi! Người tôi cần là… anh ấy.”
Nhạc Khải Phi cười cười. “Tôi biết! Tôi đã sớm biết điều đó… Năm xưa, trong lễ cưới của tôi, em nói thà theo tôi chứ không đi theo anh ta. Kể từ lúc ấy tôi luôn nghĩ,