
ho ta lựa vị mà gia giãm .
Thái y không dám cãi, liền sai quân khiêng tám trăm vị thuốc và đồ chế thuốc ra quán Hội đồng.
Tôn Hành Giả mời thầy ra quan chế thuốc.
Tam Tạng mới đứng dậy, xãy thấy quan nội thị vào truyền chỉ rằng:
– Xin thần tăng để pháp sư ngủ trong đền này một đêm, đợi Bệ Hạ uống thuốc mạnh rồi sẽ tạ ơn, và ghi điệp cho pháp sư, sắm se loan hộ tống .
Tam Tạng kinh hãi nói rằng:
– Ðồ đệ ôi, chắc là ta ở cầm chưn đó, như mạnh thì tử tế, xe kiệu đua đi, nếu không khá thì ta chẳng còn tính mạng. Ngươi phải xem xét cho kỹ càng .
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Sư phụ đừng lo làm chi, hãy ngủ cho khỏe, để làm lấy tiếng cho mà coi!
Nói rồi từ giã Tam Tạng đi về quán Hội đồng.
Bát Giới nghinh tiếp cười mà nói rằng:
– Sư huynh, tôi biết anh rồi; không dốc lòng đi thỉnh kinh, quyết buôn bán mà không vốn? Nay thấy chốn này đông đảo, coi bộ dể mần ăn nên kiếm cớ mà khiu tiệm thuốc .
Tôn Hành Giả nói:
– Trị bịnh vua mạnh, thì lo đi thỉnh kinh; ai tính khui tiệm bán thuốc?
Bát Giới nói:
– Tám trăm tám vị, anh hốt hết bao nhiêu? Còn thuốc vặt cũng bằng hai tiệm .
Tôn Hành Giả nói:
– Ai hốt cho hết bấy nhiêu thuốc, bất quá dùng ít vị mà thôi. Song gạt thái y đem đủ mặt thuốc đặng chúng nó không biết mình dùng vị nào, là cố ý giấu bài thuốc kẻo chúng biết .
Xảy thấy quan mời ăn cơm, ba anh em ăn uống xong rồi thì trời đã tối.
Tôn Hành Giả sai quân đem ít cây đèn sáp.
Ðến nửa đêm thiên hạ ngủ hết, Bát Giới nói:
– Ðại ca chế thuốc chi thì làm phức đi cho rồi, tôi buồn nghủ lắm!
Tôn Hành Giả nói:
– Ngươi lấy một lượng đại hoàng đem đâm cho thiệt nhỏ .
Sa Tăng nói:
– Vị đại hoàng là thuốc hàn lương, uống vào thì tả; e bịnh đau lâu yếu lắm, chẳng khá nên dùng?
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Vị ấy phá đàm xổ độc, không hề gì đâu .
Nói rồi bảo Sa Tăng lấy một lượng bả đậu lột vỏ rồi lấy khăn gói lại, dầm cho rút hết dầu, rồi cũng đâm ra rây cho nhỏ.
Bát Giới nói:
– Bả đậu tính nóng có dầu, xổ mạnh bằng mười đại hoàng; chắc không nên dùng .
Tôn Hành Giả nói:
– Hiền đệ chưa rõ, chớ vị ấy lấy dầu hết thì bớt độc, phải dùng nó mà xổ mới hạ ra vật tích lâu năm, hãy chế cho mau ta còn dùng tá sứ nữa .
Giây phút Sa Tăng, Bát Giới đem hai vị lại hỏi rằng:
– Sư huynh còn chế chừng mấy vị nữa?
Tôn Hành Giả nói:
– Ðủ rồi, đủ rồi .
Bát Giới nói:
– Làm thầy thuốc như anh mang tội bằng mười ăn cướp, vì tám trăm tám vị, mỗi vị ba cân, mà anh dùng cho chủ uống có hai lượng thuốc ỉa!
Tôn Hành Giả nói:
– Hiền đệ lấy chén này, cạo nửa chén lọ nghẹ chảo .
Bát Giới hỏi:
– Lấy lọ nghẹ làm chi?
Tôn Hành Giả nói:
– Ấy là bá thảo sương trị bịnh huyết hay lắm!
Bát Giới y lời cạo lọ nghẹ đem lại tán nhỏ rồi rây, Tôn Hành Giả đưa chén, bảo Bát Giới rằng:
– Ngươi đem chén này tại chỗ tàu ngựa mình, hứng nửa chén mã niếu .
Bát Giới hỏi:
– Hứng vật ấy làm chi?
Tôn Hành Giả nói:
– Dùng nó mà hồ thuốc .
Sa Tăng cười rằng:
– Anh ôi, tôi thuở nay chưa từng thấy ai hồ thuốc bằng nước đái ngựa, giống nó tanh hôi lắm, người yếu lì vị nghe hơi thì buồn mữa, lại uống bả đậu đại hoàng thì trên ẩu dưới tả, không phải dễ đâu!
Tôn Hành Giả nói:
– Ngươi không biết hay sao, con ngựa này không phải ngựa thường, vốn thiệt là rồng bạch, nếu uống nước đái nó chắc mạnh khỏe tức thời .
Bát Giới nghe nói, xách chén hứng cả buổi không đặng chút nào. Liền chạy lại nói với Hành Giả rằng:
– Anh ôi, khoan lo trị bịnh quốc vương, để cho thuốc con ngựa đã, vì nó bí đái rồi!
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Ðể ta xem thử .
Nói rồi lại hứng đặng nửa chén, coi tợ như nước vàng mới chảy ra.
Bát Giới khen rằng:
– Chà! Thứ vậy mà cũng quý .
Khi ấy Tôn Hành Giả hiệp thuốc, vô đặng ba hườn, đựng trong cái hộp nhỏ, rồi anh em đi ngủ với nhau.
Rạng ngày vua Châu Tử rán lâm triều, mời Tam Tạng ra mắt, rồi sai quan đến Hội đồng lấy thuốc.
Tôn Hành Giả bảo Bát Giới đưa cái hộp cho các quan.
Các quan hỏi:
– Thuốc ấy tên chi?
Tôn Hành Giả nói:
– Thuốc ấy là ô kim đơn .
Các quan hỏi rằng:
– Sắc nước chi mà uống với nó?
Tôn Hành Giả nói:
– Thuốc này có hai cách dùng, uống thứ nào cũng được. Thứ nhất sau vật này sắc lấy nước mà uống với nó .
Bá quan hỏi:
– Chẳng hay sáu vật chi?
Tôn Hành Giả nói:
1. Cức con quạ đương bay.
2. Nước đái cá chài.
3. Phấn dồi mặt của bà Tây vương mẫu.
4. Tro trong lò Bát quái ông Lão quân.
5. Khăn củ của Ngọc hoàng xé ba miếng.
6. Dùng năm sợi râu rồng.
Sáu vật ấy sắc lấy nước mà uống với thuốc này thì mạnh .
Các quan lắc đầu than rằng:
– Sáu món ấy nhân gian không có, biết đâu mà tìm! Xin ông nói cách nào cho dể kiếm .
Tôn Hành Giả nói:
– Uống với vô căn thủy .
Các quan cười rằng:
-Cái đó dễ kiếm .
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
– Làm sao mà dễ dử vậy?
các quan nói:
– Tục lệ thuở nay cầm chén xuống giếng hoặc xuống sông, múc nước đừng cho nhỏ xuống đất rồi xếp mặt trở về, chẳng nên ngó lại, đem nước cho người bịnh uống, gọi là nước vô căn .
Tôn Hành Giả nói:
– Nước dưới sông trong tiếng, đều có căn gốc luôn luôn, trừ ra hứng nước mưa nửa chừng mới thiệt là vô căn thủy .
Các quan nói :
– N