
hư vậy cũng dễ, đợi trời mưa sẽ hứng nước uống thuốc .
Nói rồi từ giả đem thuốc về dưng.
Vua Châu Tử xem thuốc, mừng rở phán hỏi rằng:
– Thuốc này hiệu là chi?
Các quan tâu rằng:
– Thần tăng gọi là ô kim đơn, dùng nước vô căn mà uống .
Vua Châu Tử truyền cung nhân múc nước.
Bá quan tâu rằng:
– Thần tăng nói vô căn thủy không phải nước giếng nước sông. Ðợi trời mưa hứng nước thinh không mà uống mới đặng .
Vua Châu Tử truyền đạo sĩ đảo vỏ, các quan vâng chỉ vội vã lui ra.
Khi ấy Tôn Hành Giả ở trong quán, nói với Bát Giới rằng:
– Trời lúc này không mưa, lấy chi cho vua uống thuốc? Thấy Vua ở đại hiền đức thiệt cũng khá thương. Vậy thì ta với ngươi giùm một đám mưa cho có nước!
Bát Giới hỏi:
– Bây giờ mới giúp làm sao?
Tôn Hành Giả bảo Bát Giới, Sa Tăng đứng hai bên, làm hai vị sao Tã phụ, Hửu bậc .
Tôn Hành Giả làm phép niệm chú, giây phút phía Ðông nỗi một vừng mây đen bay tới, nghe tiếng kêu thinh không rằng:
– Ðại Thánh, có Ðông hãi long vương Ngao Quãng ra mắt .
Tôn Hành Giả nói:
– Nếu vô sự chẳng dám thỉnh người, nay xin mưa một đám lấy nước vô căn cho vua uống thuốc .
Long vương nói:
– Ðại Thánh không nói trước cho tôi hay, tiểu long đi mình không, biết mưa làm sao cho đặng?
Tôn Hành Giả nói:
– Chẳng cần mưa lớn làm chi, miễn có nước đủ uống ba hườn thuốc .
Long vương nói:
– Như vậy thì để cho tôi phun vài búng nước miếng cho người uống thuốc mà thôi .
Tôn Hành Giả mừng rở nói rằng:
– Ðặng như vậy càng hay lắm! Hãy giúp sức cho mau?
Long vương bay đến thành vua phun nước miếng hóa đám mưa nhỏ .
Bá quan mừng rở khen rằng:
– Bệ Hạ có phước lắm, nên gặp trời mưa .
Vua Châu Tử mừng quá, truyền chỉ đồng hứng nước cho đông, hiệp lại cho đủ uống.
Bá quan và các con mái, mối người bưng hai cái chén, đưa lên trời đồng hứng nước mưa.
Long vương cứ mưa ngay hoàng cung, gần một giờ mới tạnh , rồi lui về biển Ðông.
Khi ấy bá quan và các cung nhân hứng đặng mỗi người một ít, trút chung lại hơn ba chén nước mưa; đem dưng cho vua uống thuốc.
Vua Châu Tử uống một hườn thuốc hết một chén nước, uống ba hườn hết ba chén, không bao lâu thắm thuốc, sôi bụng rầm rầm!
Xổ hơn năm lần mới hết.
Cung nhân đem cháo cho vua ăn, rót nước trà thơm cho vua uống; rồi để nằm dựa giường rộng.
Cung nhân xách thùng phẩn ra xem, thấy đàm nhớt nhiều lắm, hôi hám khác thường, lại đồ nếp đặc và lợn cợn.
Cung nga vào tâu lại như vậy.
Vua Châu Tử nghe tâu mừng rở, rán rút ăn cơm.
Giây phút mình mẩy nhẹ nhàng, tình thần mạnh mẻ, đội mão mặc áo đi đến điện Văn huê, liền quỳ lạy Tam Tạng.
Tam Tạng kinh hãi đáp lễ, vua Châu Tử viết thiệp thỉnh thần tăng, Sa Tăng và Bát Giới, Tức thì truyền dọn tiệc chay, vua Châu Tử mời bốn thầy trò ngồi tiệc.
Lại rót rượu đưa cho Tam Tạng. Tam Tạng chắp chay tau rằng:
– Tôi giữ theo ngủ Giới cấm nên cử rượu, xin cho tệ đồ uống thế cho tôi .
Vua Châu Tử đưa rượu cho Hành Giã. Tôn Hành Giả uống cạn chén.
Vua Châu Tử rót một chén nửa.
Tôn Hành Giả cũng làm luôn, vua Châu Tử rót nữa và phán rằng:
– Xin làm luôn một chén tam bão .
Tôn Hành Giả uống rốc.
Vua Châu Tử rót một chén nửa, cười và phán rằng:
– Xin làm luôn chén tử quý .
Khi ấy Bát Giới thấy vua đãi một mình Hành Giả, nóng họng nói lớn rằng:
– Bệ Hạ uống thuốc ấy, công tôi quyết rất nhiều, vả lại có mã…
Tôn Hành Giả nghe Bát Giới nói tới chữ mã, sợ nói lậu chữ mã niếu, liền bưng chén rượu thứ tư đưa cho Bát Giới.
Bát Giới uống rượu rồi làm thinh.
Vua Châu Tử phán hỏi rằng:
– Thần tăng nói trong lễ thuốc có mã gì? Sao nữa nín đi, không nói luôn thể?
Tôn Hành Giả lẹ miệng nói hớt lên rằng:
– Trong bài thuốc có vị mả đậu linh, sư đệ tôi không biết giấu phương hay, muốn nói lậu bài thuốc .
Vua phán hỏi rằng:
– Vị mả đậu linh trị chứng chi?
Quan Thái y tâu rằng:
– Vị mả đậu linh mát mà không độc, trị suyển tiêu đàm trừ ứ huyết, chánh mặt thuốc trị ho .
Vua Châu Tử cười và phán khen rằng:
– Dùng vị ấy hay lắm!
Vua Châu Tử đãi Bát Giới ba chén rượu rồi đãi Sa Tăng cũng y số, rồi ăn tiệc một hồi.
Vua Châu Tử lại rót một chén rượu lớn dưng cho Hành Giả.
Tôn Hành Giả tâu rằng:
– Xin Bệ Hạ hãy ngồi để tôi rót tôi uống cũng đặng .
Vua Châu Tử phán rằng:
– Thần tăng ơn nặng bằng non, quả nhân đền chẳng hết, xin nhậm chén này rồi trẫm sẽ nói .
Tôn Hành Giả đáp rằng:
– Chuyện chi xin Bệ Hạ nói cho rành, bần tăng mới dám uống .
Tôn Hành Giả xưng bần tăng trúng cách lắm , vua Châu Tử phán rằng:
– Quả nhân có bịnh lo sợ, hơn hai năm nay, nhờ thần tăng cho uống thuốc linh mà lành bịnh .
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Khi tôi mới thấy Bệ hạ, cũng biết bịnh lo sợ, song chưa rõ lo sợ việc chi mà sinh bịnh?
Vua Châu Tử than rằng:
– Lời xưa nói: Việc xấu trong nhà, chẳng khá cho người ngoài biết! Song Thần tăng là người ơn của quả nhân, nên không lẽ nói giấy .
Tôn Hành Giả nói:
– Có chuyện chi xin nói chớ khá ngại lòng?
Vua Châu Tử phán rằng:
– Thần tăng đi đến đây đà cách mấy nước?
Tôn Hành Giả nói:
– Trải qua năm sáu nước rồi .
Vua Châu Tử phán hỏi rằng:
– Vợ của vua các nước, kêu bằng chức chi?
Tôn