XtGem Forum catalog
Tây du @ ký

Tây du @ ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323274

Bình chọn: 8.5.00/10/327 lượt.

rằng:

– Sư phụ của chúng ta sao còn trẻ con thế nhỉ, còn leo lên cây chơi xích đu sao?

Tôn Ngộ Không vừa nhìn thấy, liền nói:

– Đồ ngốc, sư phụ chúng ta làm sao có thể đi chơi xích đu hả ? Chắc là sư phụ bị người ta trói lên đó. Các ngươi ngồi đây chờ một lát, ta đi xem tình hình thế nào.

Ngộ Không biến mình thành một chú tiểu, tầm 15, 16 tuổi, cõng trên vai một tay nải bằng vải lam, hối hả chạy lại hỏi:

– Sư phụ à! Người làm sao vậy?

Đường Tăng nói:

– Ta gặp phải bọn thảo khấu[20'>, chúng trói ta ở đây, đợi các con đến để cướp tiền.

Tôn Ngộ Không nói:

– Chúng ta đã phải trải qua biết bao vất vả, cơm còn không có mà ăn lấy đâu ra tiền cho chúng.

Đường Tăng lại nói:

– Nếu không hãy đưa con Bạch Mã của ta cho chúng vậy.

Tôn Ngộ Không trả lời:

– Bạch Mã là đôi chân của sự phụ, đưa cho chúng thì làm sao sư phụ có thể đến Tây Thiên lấy Kinh đây ?

Đường Tăng lại nói:

– Chỉ cần giữ được mạng sống rồi dựa vào đôi chân mình sớm muộn gì chả tới được Tây Thiên

[20'> Thảo khấu: kẻ cướp ở nơi núi rừng hẻo lánh..

Tôn Ngộ Không hạ thủ vô tình

Hai thầy trò Ngộ Không đang nói chuyện với nhau thì bọn cướp đã nhanh chóng đứng vây quanh bốn phía. Một tên lên tiếng:

– Tên tiểu hòa thượng kia, sư phụ của ngươi nói là trong túi xách của người có tiền, ngươi hãy nhanh đem tiền ra đây thì bọn ta sẽ thả các người. Nếu như không nghe lời thì chúng ta sẽ cắt đứt con đường sống của các ngươi!

Tiểu hòa thượng cười nói:

– Trong túi ta có tới hơn 20 lượng vàng và một ít bạc vụn. Thế nhưng các ngươi phải thả sư phụ của ta ra trước đi.

Bọn trộm nghe thấy thế liền cười nói:

– Tên tiểu hòa thượng này có vẻ cũng khẳng khái đấy!

Chúng liền thả Đường Tăng. Đường Tăng được thả, liền leo lên Bạch Mã.

Trư Bát Giới và Sa Tăng nhìn thấy liền chặn lại hỏi:

– Sư phụ, sao người vội vàng vậy ?

Đường Tăng dừng ngựa lại, hốt hoảng nói:

– Bát Giới, con hãy nhanh chạy lại nói với sư huynh con là chỉ cần đánh họ mấy gậy chứ đừng giết chết những tên cướp đó.

Bát Giới vội vàng chạy đi, trong bụng nghĩ “ở đâu có cướp đường nhỉ”, gặp Tôn Ngộ Không, Trư liền hỏi:

– Huynh à! Bọn cướp chạy đâu hết rồi ?

Tôn Ngộ Không trả lời:

– Bọn họ chạy hết rồi chỉ còn có hai tên đang ngủ say.

Trư Bát Giới nhìn hai tên trộm mới biết chúng đã có một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Đường Tăng nghe nói thế thì rất tức giận liền quay đầu lại quát Tôn Ngộ Không:

– Con khỉ kia, ngươi đã sống cùng ta bao nhiêu năm rồi sao lại còn có thể giết người tàn nhẫn thế hả ?

Tôn Ngộ Không nói:

– Đệ tử đã bảo sư phụ đi trước, ai ngờ rằng sư phụ lại đi sai đường. Nếu như hôm nay không giết sạch bọn chúng thì còn để lại hậu họa về sau.

Đường Tăng đáp trả:

– Ngươi đúng là ngụy biện. Tuy ta gan nhỏ nhưng nếu thấy bọn chúng tìm ta lần nữa, ta chỉ cần lên ngựa bỏ chạy là được, bọn chúng cũng sẽ không lòng nào nỡ giết ta nữa đâu.

Đường Tăng liền nhắm mắt lại và suy nghĩ một hồi lâu, rồi bảo với Trư Bát Giới dùng đinh ba đào hai cái huyệt tử tế để chôn cất hai tên cướp.

Lời “Khẩn cô chú” của Đường Tăng

Đêm đó, bốn thấy trò Đường Tăng trọ lại ở một gia đình người Hán họ Dương. Lúc nửa đêm, con trai người họ Dương là Dương Hổ về nhà có mang theo một lũ đồng đảng làm trộm cướp. Vợ của Dương Hổ đành phải thức dậy làm cơm cho bọn chúng. Một lát sau, Dương Hổ chạy vào nhà bếp hỏi vợ:

– Bà à, sau sân nhà mình có con ngựa trắng ở đâu đến đó ?

Người vợ nói:

– Của bốn thầy trò đến từ phía Đông.

Dương Hổ nghe thấy thế liền vội vàng chạy vào báo tin cho bọn đồng đảng:

– Các anh em, thật là trùng hợp, tên hòa thượng lúc chiều đánh chết hai đồng bọn của chúng ta lại đang ở đây. Bọn chúng đang ngủ say ở phía sau nhà.

Tên tướng cướp nói:

– Hãy nhanh mài dao, đợi chúng ta ăn no thì chúng ta sẽ giết hết bọn chúng để báo thù cho hai anh em đã chết. Chúng ta sẽ cướp lấy hành lý và ngựa của chúng.

Ông chủ quán họ Dương ngủ ở trên giường nghe thấy thế liền nhẹ nhàng đi vòng ra nhà sau, gọi thầy trò Đường Tăng tỉnh dậy. Bọn cướp lúc này đang ngồi trước cửa nhà mài dao nên ông Dương đành mở cửa sau ấy thầy trò trên đi. Khi bọn cướp xông vào thì bốn thầy trò cũng vừa đi. Dương kổ liền nói:

– Mấy tên hòa thượng đó chưa thể chạy xa được, chúng ta vẫn còn có thể đuổi kịp.

Nói xong chúng liền mở cửa sau đuổi theo thầy trò Đường Tăng.

Bốn thầy trò Đường Tăng vội vàng bỏ chạy, chạy được một lúc thì mặt trời mọc, bỗng nghe thấy phía sau lưng có tiếng kêu gào, thì ra là bọn cướp đang múa gươm đao, gậy gộc đuổi theo. Tôn Ngộ Không nói:

– Sư phụ đừng sợ, hãy để đồ đệ đối đầu với bọn chúng.

Đường Tăng chỉ kịp dặn với theo:

– Chỉ cần đuổi bọn chúng đi, đừng có giết người nữa đấy.

Tôn Ngộ Không cười nói:

– Sư phụ yên tâm, Ngộ Không rất hiểu đạo lý mà.

Tôn Ngộ Không quay đầu hỏi toán cướp:

– Trong các ngươi ai là con trai của ông Dương ?

Bọn cướp hung hăng nói:

– Ngươi chết đến nơi rồi còn hỏi để làm gì?

Tôn Ngộ Không nói:

– Ta cần phải thay lão Dương dạy đạo lý cho đứa nghịch tử này.

Tôn Ngộ Không nhìn thấy lão Dương là người lương thiện nên muốn dạy bảo tới Dương Hổ, muốn d