XtGem Forum catalog
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326191

Bình chọn: 9.5.00/10/619 lượt.

viên chủ tướng. Thình lình bị đẩy tới tình thế trớ trêu, chỉ còn một cách “chiến đấu ngay thẳng” mới hy vọng đoạt lại vật báu vô song, chàng nho sinh mím chật vành môi, đảo mắt ngó đám quân gia, cặp mắt quắc lên, muốn nẩy lửa.

– Tướng sĩ quân gia! Khá giãn vòng vây. Cuộc đấu chiến sẽ hoàn toàn ngay thẳng, ta nhận tất cả điều kiện của Đại Sơn Vương.

Tinh thần thượng võ vùng nổi dậy, hầu hết quân vây reo hò hoan nghênh chủ soái, rùng rùng tuân lệnh kéo giạt cả về phía sân rộng, đứng quay lưng cả về dãy nhà gần đấy. Chờ cho đám đông đã giải vây hẳn, Đại Sơn Vương mới vác ngọn giáo, tiến ra. Đám đông đứng dàn hàng rất có trật tự, trên cùng, viên Chúa Thác nho sinh đứng bên một cô gái trẻ đẹp và một người đàn ông cao tuổi hơn nho sinh một chút, mặt có vẻ dữ tợn vì một cái sẹo chạy gần mép khá lớn.

– Nho sinh! Cho ngươi chọn trước, muốn đấu thứ chi tùy ý.

Chúa Thác Bạc Đầu tiến lên một bước:

– Hãy khoan! Ta còn điều kiện chưa ra! Một điều thôi!

Đại Sơn Vương cau mày:

– Cứ nói.

– Nếu ta thắng ngươi có sẵn lòng trao ta thêm bảo vật của ngươi? Hai bảo vật cũng giống với bảo vật của ta.

Đại Sơn Vương hơi chột dạ, đăm đăm nhìn nho sinh, không khỏi ngạc nhiên vì tài thám sát của hắn.

– Từ Thập Vạn Đại Sơn, ngươi sang đây bí mật tìm báu vật nhưng chớ hòng giấu khỏi mắt ta! Nay đã cùng đường, ta không nỡ lấy đông hiếp ít, tưởng ngươi cũng không xử như phường tiểu tặc. Thuận chăng?

– Vật bất ly thân! Ta để trong mình, nếu hạ được ta, ngươi cũng đáng tay coi giữ báu vật cho dòng giống Việt Nam! Đấu thứ chi?

– Đấu súng! Hai phó tướng đứng ra giám sát Đại Sơn Vương!

Dứt lời, chàng nho sinh tiến vụt lên, bước một, mắt chiếu thẳng vào Đại Sơn Vương.

Cô gái cùng gã đàn ông sẹo mặt cũng vội đứng giạt ra hai bên giám trận. Viên tướng Thập Vạn Đại Sơn vẫn đứng im bên ngọn giáo, khuôn mặt người đàn ông giang hồ lão luyện thoáng vẻ bối rối. Nhưng nho sinh vẫn tiến tới, khuôn mặt chàng trẻ hơi nhấp nhô theo nhịp bước đi. Bước đi đã gần, khắc quyết liệt đã điểm. Không lâu sau, tự nhiên viên tướng núi thấy trong mình xúc động lạ lùng, bàn tay buông thõng bên sườn như muốn dại hẳn đi, hình ảnh chiếc bàn thờ sơn son, rồi những hàng chữ thảo để trong tủ sắt miệng hầm hiện lên, nhảy múa trong óc tướng Thần Xạ:

Cái văn: phụ tác tử thừa, thử chi vị kế, bất cải ư phụ chi đạo khả vị hiếu hĩ…

Thường nghe… không đổi đạo cha ấy là hiếu…

– Cảm động lúc sắp bắn là… chết!

Lời tôn sư chợt vang lên như lời cảnh tỉnh, Đại Sơn Vương vùng quát lớn:

– Nho sinh hãy đứng lại! Tiến lên mất mạng bây giờ!

Quai hàm tướng núi bạnh ra, mắt như nẩy lửa, xúc cảm lạ lùng vụt tiêu tan theo tiếng quát xuất thần, Đại Sơn Vương vẫn đứng im như pho tượng thép lạnh lùng. Mặc Nho Sinh vẫn tiến lên. Vừa tầm súng. Khuôn mặt chàng trai trẻ vẫn dập dờn trước mặt Đại Sơn Vương, và xuất kỳ bất ý giữa lúc tay đang ve vẩy, chàng ta đã đánh vụt vào hai bên sườn.

Hai tay đánh nhanh đến nỗi mọi người thấy dính vào báng súng rồi mà Đại Sơn Vương vẫn đứng như ngây dại. Nhưng… mọi người cùng chớp mắt kinh ngạc bật lên một tiếng kêu “Trời”, vì chỉ thấy bờ vai tướng Thập Vạn Đại Sơn hơi động đậy, cặp súng bên sườn đã ra khỏi vỏ từ lúc nào, mũi súng đen ngòm chĩa thẳng vào nho sinh. Và Chúa Thác Bạc Đầu đã giật nảy mình như bị điện giật, hai tay chết dí trên báng súng vì sức rút quá nhanh của tay Thần Xạ. Nho sinh ngơ ngác, buông tay chờ viên đạn cuối cùng. Nhưng giữa lúc mọi ngườí nghẹn thở, tướng núi đã chậm chạp cắm súng vào bao, cặp mắt nhìn địch thủ thoảng như có mây mờ kéo qua, và nếu ai đứng gần Đại Sơn Vương sẽ thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên vầng trán phong trần của chàng.

– Nho sinh! Hãy quay về cùng chư tướng! Tài ngươi tuy khá nhưng chưa đủ giữ tròn báu vật vô song!

– Anh em, chớ để Đại Sơn Vương chạy thoát!

Tiếng gã phó đảng mặt sẹo vừa bật lên, cô gái giám trận đã trợn tròn khóe hạnh:

– Không được! Cuộc chiến đã định phải ngay thẳng! Ai phạm luật sẽ bị nghiêm trị!

Súng nổ liên hồi. Giữa làn mưa đạn, tướng Thập Vạn Đại Sơn thấy còn một phía đèo có cây lớn, liền phục xuống quát lớn.

– Nho sinh! Nếu còn muốn giao đấu hãy cùng ta đến chỗ cuối đèo kia. Nho sinh lẳng lặng gật đầu, đoạn hai người lao mình tới khu cây rậm. Nho sinh tỏ ra là tay diệu kiếm, đánh những đòn tuyệt kỹ khác thường. Hết kiểu Tàu, Ta lại đến kiếm Thổ, thấy nho sinh đều thông thạo, Đại Sơn Vương liền chuyển sang lối đánh “kendo,” thình lình chộp cả hai tay, quát lên một tiếng vang âm, phát tung luôn kiếm nho sinh lên trời. Nho sinh vừa giận vừa thẹn ngửa mặt ngó lên, nhưng lạ thay, thanh kiếm vút lên ngọn cây, mất dạng.

Còn đang sững sờ đã nghe trên lùm cây cao một chuỗi cườI khanh khách dội xuống.

– Voòng Chí Plan! Trời! Cô nương!

Nghiêng mình chào lễ phép, Nữ chúa Hoàng Su Phì nhẹ ném trả thanh kiếm cho nho sinh, chưa kịp lên tiếng đã nghe đạn réo trên đầu, rồi một cánh quân Si Pan ập tới, đuốc bật sáng trưng. Như cái máy, tướng núi băng mình theo Nữ chúa họ Voòng, Chúa Thác Bạc Đầu trừng mắt ngó theo.

Ra tới bờ vực, Chí Plan dừng lại, trông về phía sau, mỉm cư