XtGem Forum catalog
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326033

Bình chọn: 9.00/10/603 lượt.

ngựa hiện ra.

– Đại Vương Lầm đã tới!

Đám quân Lừng reo hò vang dội, chưa kịp tiến lên, đã thấy tốp quân đến bên nhà sàn thình lình có mấy tên lộn nhào xuống chân ngựa. Ngạc nhiên Đại Sơn Vương phóng nhanh đến đánh giạt mấy tên còn lại, xốc thẳng đến cầu thang, đã nghe có tiếng Chí Plan hắt ra:

– Đại Sơn Vương… ông nên rời mau…

Đang nói, chợt nàng run tay súng bắn luôn hai phát. Đại Sơn Vương nhìn ra thấy hai tên nhào ngay xuống ngựa ngay bên ngoài.

– Ông thoát mau đi! Cứ để em lại! Chúng chỉ cốt săn ông thôi mà!

Đại Sơn Vương nhếch miệng cười, dịu dàng giật lấy súng trên tay nàng. Thổ phỉ hô vang, xốc ngựa tới. Đại Sơn Vương giật Hắc Phong Cau nằm xuống, tay súng vẩy liên hồi. Bốn bên chỗ nào cũng có địch xông đến nhất loạt. Nhưng lâm trận mới càng rõ tài vô địch tướng quân, Đại Sơn Vương quay ngược quay xuôi, xông tả, ngoắt hữu, bắn súng như chày máy, mỗi phát nhào một tên, trong chớp mắt đã ngót hai mươi tên quị quanh pháo đài gần nhà sàn.

– Bắn tên lửa mau.

Lừng Đại Vương thấy Đại Sơn Vương hung hãn quá, không dám khinh suất, giật luôn một cây cung lớn, đốt lửa, bắn vụt vào căn nhà sàn. Và quân gia hai gã Lâm, Lừng cũng nhất tề thi nhau bắn lửa khắp mái trên, vách dưới. Trong phút chốc, lửa bốc rần rần, căn nhà sàn thành mồi đuốc khổng lồ, tre bùng nổ liên hồi như trống lệnh, khói bốc lên mờ mịt một vùng.

Voòng Chí Plan cố chống tay ngồi dậy quơ luôn khẩu súng bên mình, nhanh giọng:

– Nguy đến nơi rồi. Căn nhà sắp sụp, ông phải lên ngựa thoát mau mới kịp!

Đại Sơn Vương đảo mắt nhìn lửa ngụt khói un, khẽ hỏi:

– Còn cô nương?

– Em ở lại! Thôi đành… Nếu bịn rịn, cả hai đều chết vô ích…

– Kìa… cô nương

– Ông… phải thoát mau! Mặc em… mới được!

Chàng tướng trẻ đỡ ngang mình Chí Plan, giọng sầu thảm:

– Cô nương chớ nói điều bất nhẫn! Tôi quyết bảo vệ cô nương tới cùng. Thử lên ngựa xem! May ra…

Miệng nói, tay xốc nàng lên, thấy nàng quá kiệt sức, liền ôm phắt thân hình cô gái, nhảy lên lưng Hắc Phong Câu, vọt ra khỏi tử địa. Con vật lập tức cất vó lao mình đi như một mũi tên đen. Đám quân thổ phỉ đang chống súng nhìn cả vào căn nhà đầy khói lửa mịt mùng, không còn nhận được hình thù người vật nữa. Chợt thấy giữa làn khói trắng, nhà sụp, một bóng người ngựa vọt ra, cả bọn chưa kịp động thủ, thì tuấn mã đã bay tới, súng phun đạn nhanh như gió cuốn ập đến sát vòng vây. Cả trăm ngọn súng chĩa theo nổ rền, bất ngờ năm sáu tên thổ phỉ đã nhào xuống ngựa, Hắc Phong Câu cất mình nhảy vọt qua đầu chúng, như một cái cầu, vừa chạm đất đã cuốn gió bay giữa hàng cổ thụ um tùm. Đạn thổ phỉ bắn vãi theo như rắc đậu.

Đại Sơn Vương ghì chặt lấy Voòng Chí Plan, một tay quay vẩy súng lại sau. Chợt thiếu nữ bật lên một tiếng kêu “Trời” thân hình mềm nhũn ra, hai tay buông rời… Tướng núi cúi xuống đã thấy nàng ngất đi, mặt còn in rõ nét đau đớn khôn cùng, máu từ vết thương đã ứa ra đỏ lòm. Biết vết thương trong đã nứt vỡ vì động quá mạnh, chàng cả kinh, không dám chạy ngựa nữa, vội phóng ngay sau ngọn tiểu sơn ban nãy, bế luôn nàng xuống, đặt nằm êm trên cỏ. Đạn vẫn vãi quanh mình, dội vào tiểu sơn, bốc bụi đá mờ. Vó ngựa thổ phỉ vẫn rầm rập cuốn tới.

– Chí Plan? Plan!

Cô gái Hoàng Su Phì vẫn nằm bằn bặt, mặt tái nhợt hẳn đi.

– Plan cô nương…

Cô gái mê man, máu ra ướt cả áo ngoài. Sóng gió cuồn cuộn trong lòng tướng lạc thảo giang hồ trước hoạn nạn vạn nan của cô gái đã xả thân cứu chàng. Cắn chặt hàm răng, tướng núi ngang tàng hé mắt trông ra. Vó ngựa thổ phỉ đã phóng nhầu đến cách hòn thổ sơn không đầy chục thước và chợt chia thành mấy cánh bọc lấy hòn tiểu sơn.

– Thôi đành!

Và đứng phắt dậy, giơ cao ngọn súng… ngậm ngùi chúc đầu xuống đất. Nhưng…

– Đại Sơn Vương! Xin hãy yên lòng! Có Thoòng tới đây!

Đại Sơn Vương vừa nhận ra được tướng lạ, không giấu được ngạc nhiên, khẽ lẩm bẩm:

– À! Pạc Hoọc Đại Vương Thoòng! Tình cờ sao lại gặp ngươi đây!

Lầm, Lừng đã kịp nhận ra tướng thổ phỉ miền giáp Cao Bằng, trỏ mặt Thoòng mắng lớn:

– Việc sắp thành, một tay mi phá vỡ! Ta nguyền sống chết với mi! Ba quân! Chiến!

Thổ phỉ nhất loạt xông lên, Thoòng Mềnh cũng phất ngọn súng liền. Hai bên đánh nhau giữa vùng bản rộng, không bên nào xuống ngựa. Đại Sơn Vương kèm Chí Plan rút đi, lát sau đến một vùng núi hiểm trở, đám tùy tướng Thoòng liền hạ võng lễ phép bảo chàng.

– Bẩm… cô nương mệt thiếp, phải xem lại vết thương mới tiếp tục đi được!

Tướng Thập Vạn Đại Sơn đảo mắt một vòng núi và quay bảo viên đầu lĩnh:

– Chú đủ sức chỉ huy quân gia chứ? Ta muốn lộn lại giúp Đại Vương chú một tay!

Đại Sơn Vương thúc ngựa đi luôn tới cánh quân gần đấy, không thấy bóng Thoòng Mềnh, vừa định phóng đi, chợt thấy phía trước, cả một cánh quân địch xông lên, định chọc thủng trận thế, chàng nóng tiết, quát bảo quản Thoòng:

– Thấy hiệu ta, các chú tiến thốc lên, đánh kẹp hai đầu lại! Giờ để ta quét trước cho!

Miệng nói, chân thúc ngựa lướt lên, bay dọc bay ngang sau hàng cây cổ thụ, hai tay nã súng lên như chớp. Thoáng cái đã hàng chục tên nhào xuống ngựa, cánh quân cả sợ vội lùi phắt lại, có tiếng xạ phang quát lớn:

– Chúng