
nh viện, anh đấm Tề Quang Ngạn tới mức phải vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
[Cô y tá, phiền cô nâng tôi dậy, cô hơi khát, muốn uống nước.
'>
Anh rót nửa cốc nước, cắm ống hút, giơ tay đỡ cô.
Đang định nhận cốc nước, cô đột nhiên buông tay, cốc nước rơi xuống đất, tạo ra tiếng thủy tinh vỡ lanh lảnh.
[Anh ……'>
Anh mím chặt môi, cắn chặt môi không lên tiếng.
[Anh, là anh đúng không? Em cảm nhận ra được anh …'> Hơi thở của anh, còn có cảm giác được anh chạm vào, đến chết cô cũng không thể quên!
Cô cấp bách dò theo lồng ngực áp ở sau, hướng lên bờ vai, tìm thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, cô tham lam thèm khát vuốt ve, dùng ngón tay ghi lại diện mạo anh tuấn mà cô yêu sâu sắc, sau đó ôm chặt cổ anh: [Anh, em rất nhớ anh –'>
[Em còn mặt mũi nào mà nói, Thẩm Thiên Tình, em là tên đại lừa đảo!'> Thẩm Hàn Vũ khàn giọng rít khẽ, ra sức ôm cô.
[Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi .
.
'> Cô lặp đi lặp lại lời xin lỗi cùng với những giọt nước mắt, liều mạng quấn lấy.
[Không kịp rồi! Anh đã nói, nếu em lừa anh, anh tuyệt đối không tha thứ cho em, món nợ này chúng ta phải tính! Đợi em khỏe lên, còn có chỗ thương lượng, nếu không, em hãy đợi đấy!'>
Trong mắt anh cũng có giọt lệ, khi nói những lời tàn nhẫn lại không nỡ buông lỏng thân hình trong vòng tay.
Vừa xa nhau chưa lâu, cô đã để bản thân trở thành thế này, quả nhiên anh không nên rời xa cô! Xa nhau năm 18 tuổi, khiến cô chịu khổ sở, xa nhau năm 27 tuổi, lại là nằm trên giường bệnh, đến mạng cũng sắp không còn, mà cô còn ác tới nỗi định đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không cho anh gặp!
Anh biết không nên tin lời hứa của cô, cả đời chưa từng trải qua hướng đạo sinh sao có thể có nhân cách hướng đạo sinh gì chứ? Anh thật ngốc một cách đáng chết!
[Anh, đừng tức giận, chúng ta lâu lắm không gặp rồi, em thực sự rất nhớ anh, anh đừng vừa trở về đã nổi xung với em, một chút em cũng không cảm nhận được tình anh em của anh.
'> Giọng nói êm ái khe khẽ, chóp mũi vẫn cọ nhẹ vào cổ anh.
[Đừng nhiều lời! Nũng nịu cũng không có tác dụng, ai thèm có tình cảm anh em với người mang anh ra để giỡn!'> Nói như vậy, hai tay vẫn bận rộn chuyển động trên người cô.
Cô gầy đi rất nhiều, dường như chỉ còn lại xương, anh ra sức ôm, đau nhói nơi con tim.
Buông tay, anh đánh giá cô từ trên xuống dưới.
[Lại đây, để anh trai xem xem em nào.
'>
[Em bây giờ … trở nên rất xấu nhỉ?'> Không thể ngờ, xa nhau lâu vậy, vừa về lại để anh nhìn thấy bộ dạng bệnh tật tới mức tiều tụy nhất của cô, anh có rất thất vọng không?
Vốn dĩ từng nghĩ bao lần trong lòng về khả năng khi gặp mặt, cô sẽ trang điểm thật xinh đẹp đi đón anh, bây giờ hoàn toàn hỏng rồi.
[Không đâu.
'> Giọng anh khàn khàn, năm ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mái tóc cô, anh còn thấy bộ dạng hai dòng nước mũi, tóc vẫn lộn xộn, trong mắt anh, Tình là Tình, trước nay không có phân biệt đẹp hay xấu.
[Đáng tiếc, bây giờ em không nhìn thấy rồi …'> Cô rất muốn, rất muốn thấy anh.
Anh của tuổi 30, nhất định càng có sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Anh kéo tay cô, đặt lên mình, nói nhỏ: [Em có thể cảm nhận anh.
'>
Ngón tay thon nhỏ bắt đầu trượt trên mặt anh, sau khi không nhìn thấy, xúc cảm lại nhạy bén hơn.
[Giống như em nhớ, vẫn đẹp trai như thế, nhất định là có rất nhiều phụ nữ bị anh mê hoặc rồi, đúng không?'>
[Anh không biết.
'> Điều đó trước nay không phải điểm quan trọng anh quan tâm.
[Nếu muốn biết, tự mình hăng hái lên chút, nhanh chóng khỏe, có thể tận mắt thấy anh rồi.
'>
[Anh — sẽ luôn ở bên em ư?'>
[Uh, anh sẽ ở bên em, thấy em khỏe lên.
'>
Có thể không? Anh cũng là bác sỹ, chắc rõ hơn ai hết, loại bệnh này không thể khỏe lên…
[Anh, anh biết không? Sau khi em biết bệnh của mình, em không buồn, chỉ lo lắng mà thôi, em lo anh sẽ không thể chịu đựng được.
Quang Ngạn, chị Tâm Bình, còn có mỗi một người em quen, họ đều sẽ đau lòng, có điều đều có thể qua đi, nhưng anh thì khác, em không muốn anh ở bên cạnh em, nhìn em bị đau đớn giày vò vì bệnh tật, sau đó tàn nhẫn muốn anh tận mắt nhìn em chết, em biết điều này sẽ khiến anh sụp đổ, vì vậy em không để bất kỳ ai nói cho anh biết, em dặn dò họ, những bức tranh này giữ lại cho anh, sau này nếu anh nhìn thấy, sẽ hiểu, em lấy hết ánh sáng và hơi ấm cuối cùng trong cuộc sống, lưu lại tình cảm cả đời cho anh, những thứ này đủ để giúp anh chống đỡ sự bi thương anh phải chịu đựng…'>
[Em không màng tính mệnh mà vẽ, không màng tính mệnh nhớ anh, không ngừng chạy đua với thời gian, giành từng phút từng giây, cho tới khi không nhìn thấy, trước khi thân dưới hoàn toàn mất đi cảm giác, trong tay em cũng đều cầm bút vẽ, thấy bức tranh góc kia không? Đó là bức tranh cuối cùng em vẽ, cũng là bức em không nỡ chia sẻ cùng người khác.
'>
[Thấy rồi.
'> Dưới bóng cây, người con trai và người con gái hôn nhau, đắm chìm trong ánh trăng, sợi dây chuyền hai trái tim nằm lặng lẽ trước ngực người con gái, hòa trộn nước mắt và nụ hôn, thê lương nhưng cũng ngọt ngào.
Đây là ký ức tình yêu cuối cùng giữa họ, vào đêm tân hôn của anh hôm đó.
[Đáng tiếc là ….
Thường c