
thừa nhận bản lãnh của y chỉ thua có Sở Lưu Hương một chút, vì vậy mới gọi y là Tướng Quân.
– Đại Tiếu hai chữ đó lại ở đâu ra?
– Mỗi khi làm vụ án nào xong, y đều cười lên ba tiếng.
Điền lão gia tử than thở:
– Lúc đó người khác nghe thấy tiếng cười của y, có người còn sợ quá đái luôn ra trong quần thật.
– Rồi sau đó?
– Sau đó chẳng có gì nữa.
– Chẳng có gì nữa?
Điền Kê Tử không hiểu:
– Chẳng có gì nữa là nghĩa làm sao?
– Chẳng có gì nữa có nghĩa là chẳng có gì nữa.
Điền lão gia tử nói:
– Người khác nghe tiếng cười của y chạy lại, thì chẳng còn gì nữa.
– Chẳng còn gì nữa cái gì?
– Hoàng kim, châu báu, đồ cổ ngọc, đồ cổ họa, chỉ cần y muốn lấy, cái gì cũng chẳng còn.
Điền lão gia tử lại thở ra một hơi:
– Hơn mười năm về trước, ngay cả con người y cũng chẳng còn luôn, làm như một ly rượu đổ vào miệng mi rồi, bỗng dưng chẳng còn gì nữa.
– Còn đấy chứ.
Điền Kê Tử nói:
– Một ly rượu đổ vào miệng của con, sẽ lọt vào trong bụng con.
– Vẫn là chẳng còn gì cả.
Điền lão gia tử nói:
– Một ly rượu vào bụng mày rồi, sẽ biến thành nước tiểu, rượu thì chẳng còn gì cả.
Lão không cười, bởi đây không phải là chuyện cười.
Điền Kê Tử cũng không cười.
Y hiểu được ông già mình đang nói gì.
– Đại Tiếu tướng quân thất tung lâu năm rồi bèn biến thành Ngô Đào?
Điền lão gia tử bỗng quay người lại đi hỏi Tiêu Tuấn:
– Cái Bang hình đường vừa mới được sáng lập, trăm chuyện đang chờ, vạn chuyện đang đợi, ngươi không nên lại đây mới phải.
– Vâng.
Có thể dùng một chữ để nói rõ ý mình, Tiêu Tuấn không hề dùng đến chữ thứ hai.
– Chỉ bất quá ngươi vẫn cứ lại.
– Vâng.
– Ngươi vì chuyện gì lại đây?
Tiêu Tuấn suy nghĩ một lát mới trả lời:
– Vì Đại Tiếu tướng quân.
Y đang nói thực lời, trước giờ y chưa hề nói dối. Đối với điểm đó, Điền lão gia tử ắt hẳn cũng cảm thấy thỏa ý.
– Dĩ nhiên là ngươi vì y mà lại.
Điền lão gia tử nói:
– Ngưu Tam Quải dĩ nhiên cũng vì y mà lại, ta tin là hiện tại, rất nhiều người trong giang hồ đã biết y đang ở trong thành Tế Nam.
Điền Kê Tử lại chẳng còn hiểu đâu vào đâu:
– Nhưng mà Ngô Đào lúc trước có ở trong thành Tế Nam đâu.
– Y có ở trong thành Tế Nam, hay không ở trong thành Tế Nam, cũng đều không can hệ gì.
Điền lão gia tử nói.
– Tại sao?
– Bởi vì người khác vốn không phải đang muốn tìm y.
– Không phải y?
Điền Kê Tử hỏi:
– Là ai?
– Tôn Tế Thành.
Dĩ nhiên là Tôn Tế Thành.
Đại Tiếu Tướng Quân thất tung rồi, bèn hóa thân thành gã cự phú muôn vạn trong thành Tế Nam là Tôn Tế Thành.
Điền Kê Tử không phải là không nghĩ tới điểm đó.
Điền Kê Tử không phải là một kẻ ngu ngốc.
Y chỉ bất quá thích hỏi, chuyện gì y cũng muốn hỏi, rõ ràng là chuyện y đã biết rồi, có lúc y vẫn cứ muốn hỏi.
– Người khác nếu đã tìm Tôn Tế Thành, nếu đã hoài nghi Tôn Tế Thành là Đại Tiếu Tướng Quân, tại sao hiện tại còn hoài nghi Ngô Đào?
Điền Kê Tử lại hỏi:
– Không lẽ Ngô Đào và Tôn Tế Thành có gì liên hệ?
– Chỉ sợ có một điểm.
– Một điểm lớn hay một điểm nhỏ?
– Một điểm lớn, một điểm lớn thật lớn.
Điền lão gia tử nói:
– Chỉ sợ là lớn muốn chết đi được.
Lão lại than thở:
– Hiện tại chỉ sợ đã chết đi mất cả mấy mạng người rồi.
Ánh mắt của Tiêu Tuấn hình như lại nhìn về xa xăm, y nói chầm chậm từng tiếng một:
– Tôn Tế Thành đã chết rồi, người giết y cũng chết rồi, bọn môn hạ của y tại sao lại muốn đi lục soát thành Tế Nam?
Đấy là câu hỏi vô cùng trọng yếu, câu hỏi cũ rích đã được rất nhiều người hỏi đi hỏi lại, và cũng là câu hỏi chưa ai có thể trả lời được.
Có điều hiện tại đã không còn như vậy nữa.
Hiện tại, câu hỏi đó đã có người trả lời được, người trả lời được một câu hỏi như thế, cũng chỉ có Điền lão gia tử.
– Câu trả lời cũng rất là đơn giản.
Lão nói:
– Chỉ cần tám chữ là có thể nói rõ ra được.
– Tám chữ?
Điền Kê Tử hỏi:
– Tám chữ gì?
– Tôn Tế Thành chưa hề chết bao giờ!
Đấy là câu nói thật kinh khủng, đại đa số nghe thấy đều không khỏi giật nảy mình lên. Điền Kê Tử và Tiêu Tuấn không phải là người trong đại đa số, bọn họ là thiểu số người trong đám thiểu số.
Bọn họ đều không hề lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ bất quá Điền Kê Tử vẫn còn đang hỏi:
– Y rõ ràng đã chết rồi, mọi người rõ ràng thấy thi thể của y đó, tại sao lại còn chưa chết?
– Người chết không phải là Tôn Tế Thành.
Điền lão gia tử nói:
– Cái xác chết đó cũng không phải là của Tôn Tế Thành.
– Của ai?
– Là một người rất giống Tôn Tế Thành, rất có thể là của một người mà Tôn Tế Thành đã đặc biệt chọn ra chế tạo, chuẩn bị chết thế cho y lúc cần thiết.
– Chọn ra thì con hiểu, có điều chế tạo…
Điền Kê Tử hỏi:
– Chế tạo có nghĩa là sao? Chế tạo cách nào?
– Trước hết, y tìm một người tướng mạo vô cùng giống với y, thêm vào chút kỹ xảo lên khuôn mặt, chút công sức.
Điền lão gia tử lại giải thích:
– Giang hồ truyền ngôn, ai cũng nói Đại Tiếu Tướng Quân và Hoa Thập Nương rất có giao tình với nhau, thuật dị dung gia truyền diệu tuyệt thiên hạ của Hoa Thập Nương, dĩ nhiên chắc y cũng có học chút ít.
– Sau đó, y bèn dấu người này trong mật thất, đợi đến lúc cần kíp đem ra chết thế.
– Đúng.
– Lúc cần kíp, có ng