
có tật bệnh, có liên quan gì đến các người?
– Dĩ nhiên là có chút đỉnh.
– Chút gì?
– Bởi vì Cửu thiếu gia nhà chúng ta nhắm trúng cô, muốn lấy cô làm vợ.
Lôi đại tiểu thơ nói:
– Vì vậy, dĩ nhiên chúng ta phải xem xét cô cho kỹ càng, người có tật bệnh làm sao vào làm dâu nhà họ Long được?
Dương Lan Phương rốt cuộc cũng hiểu ra, cô còn nhịn không nổi phải hỏi cho rõ ràng:
– Cửu thiếu gia của các người chính là cái gã hoạt bảo kia?
– Không phải hoạt bảo, mà là nguyên bảo.
Lôi đại tiểu thơ cười lớn:
– Cái cục nguyên bảo to lớn ai thấy cũng thương.
Dương đại lão bản đỏ cả mặt lên, đỏ như thiêu đốt:
– Các người làm sao biết được y muốn lấy tôi?
Cô lấy hết dũng khí, hỏi dò:
– Các người làm sao biết được?
– Sao chúng ta không biết được?
Lôi đại tiểu thơ càng cười khoan khoái hơn nữa:
– Tối hôm qua các ngươi làm gì trong phòng, chúng ta đều biết cả.
Dương đại lão bản càng đỏ mặt, càng túng quẫn.
Tối hôm qua, bọn họ ở trong phòng nói chuyện gì, làm chuyện gì, làm sao có thể để người khác biết được?
– Chúng ta chẳng phải là người ham thích đi xen vào chuyện người khác, chúng ta đã có mấy chục năm nay không dính dáng gì đến chuyên thiên hạ rồi.
Lôi đại tiểu thơ nói:
– Chỉ bất quá, chuyện của Cửu thiếu gia, chúng ta nhất định phải xen vào, không xen vào không được.
– Tại sao?
– Bởi vì chúng ta thiếu ông già nó một món nợ.
Dương đại lão bản bắt đầu muốn nổi giận lên:
– Y ra ngoài phá làng phá xóm, gây chuyện thiên hạ, các người không lo quản thúc y sao?
– Những chuyện đó bọn ta vốn quản thúc không được.
Lôi đại tiểu thơ nói:
– Những chuyện đó ngay cả ông già nó cũng chẳng còn quản thúc nổi nó, bọn ta có muốn, cũng không làm nổi.
Bà ta nói rất thẳng thừng:
– Chỉ cần không ai lại ăn hiếp nó, nó có làm gì bọn ta cũng chẳng màng.
– Còn nếu y đi ăn hiếp người khác thì sao?
– Nó là thằng bé ngoan ngoãn, người vừa tốt bụng, lại mềm lòng, làm sao nó đi ăn hiếp ai được?
Giọng nói của Lôi đại tiểu thơ đầy vẻ hiền từ yêu thương:
– Cho dù ngẫu nhiên nó đi ăn hiếp ai khác chút xíu, cũng chẳng có gì quan hệ.
Bà ta còn nói tuyệt hơn nữa:
– Nếu nó có ăn hiếp gì được, chúng ta bèn giả vờ không biết, để nó tự ý, còn nếu nó ăn hiếp không được, chúng ta sẽ giúp giùm nó.
Dương đại lão bản nghe muốn thộn cả mặt ra.
Thật tình cô nghĩ không ra tại sao một người có thể ăn nói không biết điều được như vậy.
– Hiện tại ta đã biết cô không có chút tật bệnh gì, đủ tư cách lấy nó rồi, dĩ nhiên là ta phải chúc mừng cô.
Lôi đại tiểu thơ hỏi:
– Hiện tại có phải là cô hiểu rõ tất cả chưa?
– Không hiểu rõ.
– Cô còn chưa hiểu?
Lôi đại tiểu thơ rất kinh ngạc:
– Không lẽ cô là một kẻ ngốc?
– Tôi không phải kẻ ngốc.
Dương Lan Phương nói:
– Chỉ bất quá, tôi đã là lão thái bà rồi.
– Cô có già gì đâu.
– Tôi hơn y ít nhất cũng mười mấy tuổi.
– Điều đó có gì quan hệ?
Lôi đại tiểu thơ nói rất hiểu biết, cũng rất thành thực:
– Vợ chồng cũng như bạn bè, hai người ở với nhau, chỉ cần thấy sung sướng, tuổi tác có khác nhau chút đỉnh thì có gì là quan hệ?
Dương Lan Phương lại thộn mặt ra.
Những câu nói đó cô cũng chưa bao giờ nghe ai nói qua, những chuyện đó trước giờ cô cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Hiện tại cô không thể nào không nghĩ tới nó, trái tim của cô bỗng đập mạnh lên, đập nhanh làm sao.
Cô lại nghe lão già đang ở ngoài hỏi vào:
– Tôi đã vào được chưa vậy?
– Ông dám!
Lôi đại tiểu thơ gằn giọng nói:
– Ông mà dám vào đây, tôi móc cặp mắt ông ra.
Lão già hình như đang đứng ngoài thở ra, Lôi đại tiểu thơ đang lầm bầm mắng không ngớt:
– Đồ quỷ già háo sắc.
Một mặt vừa mắng, một mặt vừa mặc áo quần lại vào cho Dương Lan Phương, sau đó mới lớn tiếng nói:
– Ông lăn vào đi thôi.
Hiện tại, Dương Lan Phương mới đại khái nhìn rõ ràng mặt mũi hai vợ chồng này.
Ông chồng ốm o nhỏ thó cổ quái ngụy bí.
Bà vợ lại càng ngụy bí, càng cổ quái, càng ốm o, ốm như cây sào, ít nhất cũng cao hơn ông chồng gấp đôi.
Tuổi tác của bà ta cũng không còn ở khoảng “Đại tiểu thơ”, tuổi bà ta ít nhất cũng đã đủ làm tổ mẫu của một vị đại tiểu thơ rồi.
Có điều bà ta mặc áo quần vẫn là thứ áo quần các đại tiểu thơ mặc, thậm chí còn hoa hòe hơn cả các cô.
Gương mặt ốm o của bà ta còn có thoa lên một lớp phấn mỏng, mái tóc bạc như sương còn có cài lên một đóa hoa hồng.
Dương Lan Phương trước giờ chưa hề thấy qua một người nào buồn cười như vậy, có điều cô không cười.
Cô cười không nổi.
Lão già ngược lại thì đang nhìn cô cười hì hì:
– Cô có biết tại sao mụ vợ ta nói những câu lúc nãy không?
Lão hỏi Dương Lan Phương:
– Tại sao mụ ta nói vợ chồng tuổi tác khác nhau chút đỉnh không có gì quan hệ không?
Lão tự mình giành trả lời câu hỏi đó, làm như sợ bà vợ sẽ không cho mình nói ra:
– Bởi vì mụ còn lớn hơn ta mười mấy tuổi.
Dương Lan Phương cảm thấy kỳ lạ quá.
Cô kỳ quái, không phải vì lão nói ra chuyện đó, mà là vì lão nói như vậy nhưng không bị ăn bạt tai nào.
Lôi đại tiểu thơ không những ngay cả cái ý muốn bạt tai còn không có, ngược lại còn nhìn ông chồng với ánh mắt thật ôn nhu.
– Lão tuổi dê, cứ tưởng rằng ta cũng