
là hạng người ngu ngốc như vậy không?
Cái Bang vốn nổi tiếng là một đại bang đệ nhất trong thiên hạ, không những nhiều đệ tử nhất, mà phẩm chất cũng phức tạp nhất.
Hiện tại bọn họ vừa mở ra hình đường, quyết tâm chỉnh đốn, đường chủ hình đường không những ngày thường quyết đoán bao nhiêu thứ chuyện, mà nhất định còn phải có trí tuệ thuộc hàng “minh sát thu hào” (nhìn rõ từng chi tiết nhỏ), sức phán đoán vô cùng nhạy cảm.
Có điều, trước mặt thằng tiểu quỷ hình như chỉ biết nói nhăng nói cuội ngu si làm bộ dễ thương này, cái vị Tiêu đường chủ vốn trước giờ tự phụ, cứ mãi bị nó hỏi cho nói không ra lời.
Có điều, Nguyên Bảo lại vẫn còn cứ muốn hỏi y:
– Ông có thấy ngôi sao này có chỗ nào đặc biệt không? Tại sao lại làm Cao Thiên Tuyệt ra thành nông nổi vậy?
– Ta nhìn không ra.
– Tôi cũng nhìn không ra.
Nguyên Bảo nói:
– Bởi vì ông không phải Cao Thiên Tuyệt, tôi cũng không phải.
Nó nói giọng rất nghiêm trang:
– Ngôi sao này dưới mắt chúng ta, chỉ bất quá là đồ chơi làm bằng vỏ sò của con nít thế thôi, nhưng đối với một số người, hình như lại có một thứ gì có ma lực thật thần kỳ.
– Mấy người nào?
Tiêu Tuấn hỏi:
– Mấy người đó là mấy người nào?
– Hiện tại tôi còn chưa nói cho ông biết được.
– Tại sao?
– Bởi vì hiện tại, ngay cả tôi cũng không biết được.
Nguyên Bảo nói:
– Hiện tại, tôi chỉ biết đem ngôi sao này đối phó với Cao Thiên Tuyệt nhất định rất hữu hiệu, rất hữu hiệu còn hơn thứ vũ khí nào đáng sợ trên thế gian này.
Đấy cũng đã quá đủ, chỉ có bao nhiêu đó thôi, cái ngôi sao này đã có thể xem là thứ bảo vật giá trị liên thành rồi.
Đối với một số người, ngôi sao này thậm chí còn quý giá hơn cả ngôi sao “điểm thiết thành kim” kia nữa.
– Vì vậy, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi ông, ông có chịu đánh cuộc bằng cái ngôi sao này không?
Nguyên Bảo hỏi.
– Ta bằng lòng.
Nguyên Bảo cất cái ngôi sao vào, mang mặc nạ lên, lấy khăn đen quấn đầu lại:
– Thết thì hiện tại ông đi theo tôi.
– Đi đâu?
– Dĩ nhiên là đi tìm Lý Tướng Quân.
– Ngươi tìm ra được ông ta sao?
– Dĩ nhiên là tìm ra, không những vậy mà không tìm ra không được.
Nguyên Bảo nói:
– Nếu không, không phải cái ngôi sao này sẽ thua về tay ông sao?
– Ông ta ở đâu?
– Dĩ nhiên là ở trên chiếc thuyền này.
Tiêu Tuấn lại không có gì để nói nữa.
Cho dù y đã hoàn toàn tin tưởng vào lời của Nguyên Bảo, tin rằng Lý Tướng Quân còn chưa chết, tin rằng Cao Thiên Tuyệt thấy ngôi sao đó lập tức bị Nguyên Bảo điểm trúng huyệt đạo, cho dù y tin tất cả mọi chuyện, y cũng không thể tin được Lý Tướng Quân đang ở trên chiếc thuyền này.
o O o Trên thuyền đã đốt đèn lên, khoang dưới cùng cũng có đèn, nhưng chẳng thấy có bóng dáng ai.
Bởi vì lúc cái vị Cao Thiên Tuyệt mà không phải Cao Thiên Tuyệt này xuống khoang dưới, y đã phân phó saün:
– Tất cả mọi người đều lên hết, không ai được phép xuống dưới.
Câu nói ấy tuy là do Nguyên Bảo nói ra, nhưng cũng hữu hiệu như chính Cao Thiên Tuyệt mở miệng nói.
Bởi vì cái khăn đen quấn đầu, bởi vì cái mặt nạ trên mặt, bởi vì tấm áo choàng trên người, bởi vì đôi giày trên chân, tất cả đều tượng trưng cho một thứ lực lượng thần bí, một thứ quyền uy không thể phản kháng được.
Cái thứ quyền uy và lực lượng đó, trước giờ cũng chưa có ai nghi ngờ bao giờ.
Trước giờ cũng chưa có ai từng nghĩ rằng có người lại lấy những thứ đó trong mình Cao Thiên Tuyệt đem đi được.
Diện tích dưới đáy thuyền rộng hơn bất cứ ai chưa từng xuống bao giờ tưởng tượng ra được nhiều, xuống phía dưới tầng chót còn có một dãy phòng.
Trong phòng không có gì cả, có điều, nếu không có những phòng không có gì cả này, con thuyền chỉ e sẽ không nổi lên mặt nước được.
Phòng trống nếu chất đầy những đồ đạc, con thuyền này chỉ e cũng chìm lỉm xuống nước.
Chính vì nơi đây, cái gì cũng không có, vì vậy nó mới quan trọng, còn quan trọng hơn bất kỳ những gian phòng nào khác trên thuyền xa.
Thế giới này, có nhiều chuyện cũng giống vậy.
o O o Dưới đáy thuyền, đại khái có chừng mười gian phòng trống, có nơi có người ở, có nơi chứa lương thực đồ đạc.
Nguyên Bảo đưa Tiêu Tuấn đi từ gian này qua gian khác tìm, tuy ngay cả một cái bóng cũng không tìm thấy, nhưng nó vẫn còn tràn đầy tin tưởng.
– Tôi biết ông nhất định không tin Lý Tướng Quân lại ở trên chiếc thuyền này.
Nguyên Bảo nói.
Tiêu Tuấn thừa nhận, Nguyên Bảo lại hỏi y một câu hỏi thật tuyệt:
– Tại sao ông không tin?
Tiêu Tuấn suy nghĩ một hồi mới trả lời:
– Bởi vì đây là một chuyện không thể nào xảy ra, chẳng ai có thể tin nổi.
– Có phải ý ông nói là, ông ta nhất định không thể nào leo lên chiếc thuyền này ẩn núp được.
– Đúng vậy.
– Tôi đã hiểu ý ông rồi.
Nguyên Bảo mỉm cười:
– Hiện tại, cái kiểu suy nghĩ của ông cũng giống như hai hôm trước các ông không ngờ được bọn tôi sẽ trốn vào trong cái nhà lao lớn ở Tế Nam vậy.
Tiêu Tuấn cũng hiểu ra cái ý của nó.
Hạng người như Lý Tướng Quân, nếu muốn ẩn núp chỗ nào đó, dĩ nhiên phải tìm chỗ nào mà không ai có thể ngờ được.
– Cái ý của ngươi, ta cũng hiểu được.
Tiêu Tuấn nói:
– Có điều ngươi có bao giờ nghĩ qua, làm sao ông ta lên được chiếc