Polly po-cket
Thất Tinh Long Vương

Thất Tinh Long Vương

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323970

Bình chọn: 9.00/10/397 lượt.

u với nhau, có điều dưới cặp mắt của Nguyên Bảo, hình như chẳng đáng giá một đồng xu nào.

Lý Tướng Quân lại thở ra:

– Đúng rồi, ta cũng biết nhất định chú không chịu đổi, con cháu nhà họ Long có coi đồ châu báu tài phú của thế tục ra gì.

– Vì vậy, lúc tôi thấy ông quả nhiên còn chưa chết, trong lòng tôi sung sướng quá chừng.

Nguyên Bảo vừa cười vừa nói:

– Bởi vì nếu ông mà chết rồi, ngôi sao này sẽ thành của người khác rồi còn đâu.

– Tại sao?

– Bởi vì lúc nãy tôi có đánh cuộc với cái vị Tiêu đường chủ này.

Nguyên Bảo nói:

– Đánh cuộc bằng ngôi sao này đấy.

– Các ngươi đánh cuộc ra sao?

– Nãy giờ ông ta cứ mãi buồn bã, bởi vì ông ta cứ cho là ông đã chết dưới lưỡi kiếm của ông ta.

– Còn chú nói gì?

– Tôi bèn nói cho ông ta biết, ông không thể nào chết được.

Nguyên Bảo cười càng thêm khoan khoái:

– Tam Tiếu Kinh Hồn Lý Tướng Quân tung hoành một đời, làm sao có thể tùy tiện chết đi được như vậy?

Gương mặt của Lý Tướng Quân bỗng dưng lại biến hẳn đi, biến thành ra thống khổ bi thương không sao nói được.

Có điều cặp mắt của ông ta bỗng sáng rực lên, sáng lên như sao trời mùa thu.

Nguyên Bảo đang vỗ vào vai Tiêu Tuấn:

– Hiện tại ông đã thua rồi, vì vậy ngôi sao này vẫn còn là của tôi.

Nguyên Bảo cười hì hì hỏi Tiêu Tuấn:

– Ông có quên mất ông đã hứa gì không?

Tiêu Tuấn trầm mặc, Lý Tướng Quân bỗng thốt ra một câu kỳ quái:

– Y chưa quên đâu.

Lý tướng quân nói từng tiếng một:

– Có điều, y cũng không thua cuộc.

– Ông ta không thua?

Nguyên Bảo vừa kinh ngạc vừa buồn cười:

– Không lẽ người thua là tôi?

– Đúng vậy.

Lý Tướng Quân nói:

– Người thua chính là chú.

Nguyên Bảo phì cười lên, cười muốn gập cả lưng lại:

– Chắc tôi chết vì cười quá.

Nó nói:

– Cả đời tôi còn chưa nghe chuyện nào buồn cười như vậy.

– Sao?

– Nếu tôi nói người ta nghe, Tam Tiếu Kinh Hồn Lý Tướng Quân cũng có lúc giúp con mình ăn gian không chịu đền, trong giang hồ sẽ không biết có bao nhiêu người sẽ cười chết luôn đi được.

Nguyên Bảo nói:

– Nếu đem mấy người cười chết đi đó lại đây cho ông xem, cho dù có dùng năm trăm cỗ xe lớn tám bánh chuyên chở lại, ít nhất cũng mất cả ba ngày ba đêm.

Hình như nó cười đến nổi thở không muốn ra hơi, hình như cười quá muốn chết đi thật.

Lý Tướng Quân thì không có tý gì là nói chuyện khôi hài, vẻ mặt của ông ta ngược lại còn nghiêm trọng hơn cả lúc đối diện với cường địch.

Đợi đến lúc chính Nguyên Bảo cũng cảm thấy không có gì đáng cười nữa, Lý Tướng Quân mới chầm chậm nói:

– Trong giang hồ nếu có ai biết được chuyện này, dĩ nhiên người đó sẽ chết, nếu một người biết, một người chết, nếu một vạn người biết, một vạn người sẽ chết, nhưng ta bảo đảm bọn họ không chết vì cười.

Giọng nói của ông ta bỗng biến thành lạnh lùng không tả:

– Bởi vì chuyện này không buồn cười tý nào.

Nguyên Bảo hết còn cười nổi.

– Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?

Nó hỏi Lý Tướng Quân?

– Tại sao ông nói được là tôi thua?

– Bởi vì người thua vốn là ngươi.

Nguyên Bảo nhìn nhìn Tiêu Tuấn, rồi lại nhìn nhìn Lý Tướng Quân:

– Không lẽ ông ta không phải là con của ông?

– Y là con ta.

Lý Tướng Quân buồn rầu nói:

– Y là xương là cốt là máu là mủ của ta.

– Không lẽ ông đã chết rồi?

Nguyên Bảo lại hỏi, dĩ nhiên là cố ý hỏi.

– Ta còn chưa chết.

– Thế thì kỳ lạ quá.

Nguyên Bảo nói:

– Rõ ràng là ông chưa chết, tại sao tôi lại thua?

– Bởi vì tuy ta còn chưa chết, Lý Tướng Quân đã chết rồi, chết đã bao nhiêu năm nay rồi.

Nguyên Bảo giật nảy mình lên:

– Lý Tướng Quân đã chết rồi? Không lẽ ông không phải là Lý Tướng Quân?

– Không phải.

Nguyên Bảo thộn mặt ra.

Nó nhìn cái người bị thiên hạ anh hào truy nã đòi giết, bị người ai cho là Lý Tướng Quân kia một cách kinh ngạc, rồi lại nhìn qua Tiêu Tuấn:

– Cao Thiên Tuyệt chính miệng nói cho tôi nghe, ông ta là con của Lý Tướng Quân.

Nguyên Bảo nói:

– Tôi tin Cao Thiên Tuyệt nhất định không phải là kẻ nói dối.

– Bà ta không nói dối.

– Thế thì ông ta xác thật là con của Lý Tướng Quân?

– Đúng vậy.

– Lúc nãy có phải ông đã nói với tôi, ông ta là con của ông, là xương là cốt là máu là mủ của ông?

– Đúng vậy.

– Tôi xem ông cũng không phải là kẻ nói dối, có điều thật tình ông làm tôi biến thành hồ đồ cả ra.

Nguyên Bảo cười khổ:

– Ông có thể nói cho tôi biết, câu chuyện này như thế nào không?

– Đây vốn không phải là chuyện gì phức tạp, chỉ bất quá chú tự mình biến nó thành phức tạp thế thôi.

– Sao?

– Mỗi người đều có cha mẹ, cha mẹ đâu phải chỉ một người.

Nguyên Bảo rốt cuộc cũng hiểu ra, nó vẫn còn chưa chịu tin:

– Không lẽ Lý Tướng Quân là mẹ của ông ta?

– Đúng vậy.

– Không lẽ Lý Tướng Quân là một người đàn bà?

– Đúng vậy.

Nguyên Bảo lại thộn mặt ra.

Tam Tiếu Kinh Hồn Lý Tướng Quân danh chấn giang hồ, lại là một người đàn bà, đây thật là một chuyện làm người ta không thể nào không kinh ngạc.

Tuy mãi đến bây giờ, chưa ai thấy được mặt thật của Lý Tướng Quân, cũng không ai biết bà ta rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà, có điều trong tâm mục mọi người, chẳng ai có thể ngờ tới bà ta lại là đàn bà.

Trong tâm mục của các tay giang hồ hảo hán, đàn b