XtGem Forum catalog
Thất Tinh Long Vương

Thất Tinh Long Vương

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323864

Bình chọn: 8.5.00/10/386 lượt.

hất định bắt y đi giết Quách Địa Diệt, có điều lúc y đắc thủ rồi, không những chẳng có chút gì sung sướng, mà ngược lại còn phát ra tiếng cười vừa bi thương vừa đáng sợ đó.

Những chuyện phức tạp ngoắt ngoéo đó, hiện tại Tiêu Tuấn đã hoàn toàn hiểu rõ, có điều vấn đề Nguyên Bảo nghĩ không ra, nó vẫn còn cứ nghĩ không ra.

Y cũng như Nguyên Bảo vậy, cũng rất muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng hiện tại, bọn họ chẳng còn có thể hỏi gì được nữa.

Hiện tại những vấn đề đó đã không còn là vấn đề trọng yếu nhất, vấn đề trọng yếu nhất là, bọn họ làm cách nào mới có thể thoát ra được khỏi chốn này.

Bởi vì, nếu bọn họ còn không mau mau ra khỏi nơi đây, bọn họ rất có thể sẽ bị ngộp thở ngay ra đó.

Thời đó, dĩ nhiên bọn họ còn chưa biết nếu không khí đã bắt đầu bớt dưỡng khí đi rồi, bất kỳ ai vũ công có cao cường đến đâu, người ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi yếu đuối không có sức lực, sau đó sẽ nằm ngủ thiếp đi không còn dậy nổi.

Có điều, một người nếu không cách nào hô hấp được, cũng sẽ bị ngộp thở, chuyện đó ngàn năm đến giờ ai ai cũng biết.

Nguyên Bảo bỗng nói:

– Chỉ có một cách.

Nó nói:

– Tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn có một cách.

– Cách gì?

– Đục một lỗ dưới đáy thuyền, để nước hồ tràn vào, chúng ta sẽ có thể thoát ra.

Nguyên Bảo thở ra:

– Chỉ tiếc là cách này không dễ dàng gì.

Cách này dĩ nhiên là không dễ dàng tý nào.

Bởi vì đây là một chiếc thuyền chế tạo đặc biệt rất kiên cố, mỗi tấm ván thuyền đều được chọn lựa kỹ càng, không những vậy còn dày hơn những thứ gỗ bất kỳ ai từng thấy nhiều.

Nếu Quách Địa Diệt không bị thụ thương, đối với ông ta, đấy chỉ là chuyện nhấc bàn tay lên.

Chỉ tiếc là, không những ông ta bị thương, ông ta còn bị thương nặng.

Nguyên Bảo còn ôm một chút gì hy vọng, vì vậy nó còn đang hỏi Quách Địa Diệt:

– Vết thương của ông có bôi thuốc gì vào chưa, có bớt được đi tý nào không?

Người trong giang hồ suốt ngày sống giữa rừng đao kiếm, không khỏi có những lúc bị thương, trong người ắt hẳn phải đem theo thuốc men độc đáo gì đó.

Chỉ tiếc Quách Địa Diệt không phải ai xa lạ, vì vậy Nguyên Bảo vội vàng bỏ đi cái ý tưởng đó.

– Dĩ nhiên trong người ông không đem theo thuốc men gì.

Nguyên Bảo thở ra:

– Nếu vũ công của tôi cũng như ông vậy, tôi đã cho rằng trên đời này chẳng ai đụng được đến cả sợi tóc của tôi, tôi cũng chẳng đem theo gì thuốc men trong người.

Quách Địa Diệt không còn thấy phản ứng.

Ông ta bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vô cùng vô cùng mệt mỏi, cả đời ông ta chưa hề có lúc nào mệt mỏi như thế.

Tuy ông ta còn nghe Nguyên Bảo đang nói gì, nhưng ông ta chẳng còn có chút sức lực để phản ứng.

Nguyên Bảo và Tiêu Tuấn cũng giống vậy, tuy bọn họ còn suy nghĩ được, nhưng tư tưởng đã biến thành chậm chạp hơn lúc bình thời nhiều.

Bọn họ cũng thình lình nhập vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Mãi đến lúc bọn họ nghe có một loạt tiếng gõ đinh đinh đông đông, bọn họ mới tỉnh lại được một chút.

Tiếng động truyền lại từ ngoài chỗ ván thuyền bọn họ tính muốn đập phá ra lúc nãy.

Bọn họ tính đập thủng ra một lỗ hổng trên ván thuyền, rất tiếc bọn họ đã hoàn toàn không có chút sức lực.

Hiện tại, bên ngoài đang có người đập phá dùm họ, không những vậy, còn sắp phá ra một lỗ thủng ngay liền đó, người bên ngoài là ai?

Nơi đây là dưới đáy thuyền, đã nằm sâu dưới mặt hồ.

“Bụp” một tiếng, ván thuyền đã bị đục thủng một lỗ lớn, có điều bên ngoài không thấy có nước hồ tràn vào.

Ngay cả một giọt cũng không, chỉ có gió.

Nguyên Bảo bừng tỉnh lại, rồi lập tức thộn mặt ra.

Nó đích xác là một người thông minh tuyệt đỉnh, có điều nó cũng nghĩ không ra tại sao bên ngoài lại không có nước, chỉ có gió.

Vỗ Tay

Mười chín tháng tư, đêm.

Tối đó, những người đi qua mé trái bên hồ Đại Minh sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái, vô cùng vô cùng kỳ quái.

Bởi vì bọn họ thấy một chiếc thuyền.

Thấy một chiếc thuyền không phải là chuyện gì kỳ quái, cho dù có thấy vài chục chiếc vài trăm chiếc cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Kỳ quái là, chiếc thuyền bọn họ thấy đó rõ ràng lúc nãy còn ở trên mặt nước, bây giờ bỗng dưng đã “Lên” trên bờ.

Một chiếc thuyền làm sao lại lên trên bờ?

Có người cho rằng chắc là tại thần trí mình đang hôn mê đảo loạn, mau mau chạy về nhà trùm đầu ngủ một giấc, có người về nhà nói với mụ vợ, lập tức bị ăn ngay một bạt tai, mụ vợ mắng nhất định là ra ngoài rủ rê đàn bà uống rượu, còn về nhà thêu dệt ra chuyện trên trời dưới đất gạt người.

Những thứ chuyện đó quả thật không thể nào xảy ra được.

Còn có người lá gan có hơi lớn hơn một chút, lòng hiếu kỳ có hơi mạnh hơn một chút, quyết tâm lại xem rõ ràng ra sao.

Bọn họ bèn thấy dưới đáy thuyền có rất nhiều đôi bàn chân.

Một chiếc thuyền không thể nào tự mình bỗng mọc chân ra, những đôi bàn chân đó dĩ nhiên đều là bàn chân người ta.

Chiếc thuyền này dĩ nhiên chẳng phải tự nó “Đi” lên bờ, mà là được rất nhiều người đem lên bờ, rất nhiều người có sức lực.

Mấy người này có quái tật gì không? Tại sao lại đi khổ sở đem một chiếc thuyền từ dưới hồ lên bờ làm gì?

Dưới nước nhất định không có gió, gió từ đâu ra?

Nguyên Bảo nhìn thấy đáy thuy