
cho hai vị điểm tâm đã.
Dứt lời cô trở gót đi ngay.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang ngó thấy khí giới của mình còn đặt trên chiếc ghế gỗ phía đầu giường thì trong lòng rất đỗi nghi ngờ, khẽ hỏi Lôi Phi.
– Lôi huynh! Con nha đầu này vâng lệnh người khác coi giữ chúng ta mà sao không thu khí giới cất đi?
Lôi Phi đáp:
– Trước khi chưa hiểu rõ nội vụ. chúng ta đừng có vọng động.
Lý Hàn Thu gật đầu hỏi tiếp:
– Lôi huynh biết nhiều hiểu rộng có thể đoán ra ai đã phái thị chiếu cố chúng ta chưa?
Lôi Phi trầm ngâm một chút rồi đáp:
– Sự tình biến diễn một cách bất ngờ ra ngoài ý nghĩ tiểu huynh hãy còn mờ mịt chưa tìm ra một chút manh mối nào hết.
Y ngừng lại một chút rồi hỏi:
– Chúng ta ngủ mốt giấc kéo liền bảy ngày. Trong khoảng thời gian này họ muốn giết mình thật dễ như chơi. Có đúng thế không?
Lý Hàn Thu gật đầu đáp:
– Ðúng thế.
Lôi Phi nói:
Thế mà họ kêu bằng “chiếu cố” thì thật là lịch sự. Thực ra họ đã bảo vệ cho mình.
Lý Hàn Thu từ từ bước tới bên cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài. Chàng phát giác mình đang ở trong một căn nhà trang nhã dựng trên sườn núi. Phía sau là vực thẳm. Mé tả có núi cao. Mé hữu là một khu rừng rậm. Nếu người ngoài không để ý thì không phát giác ra được căn tịnh xá này.
Bỗng nghe âm thanh thiếu nữ lại vọng vào:
– Mời hai vị ra sảnh đường dùng cơm.
Lôi Phi cất tiếng đáp lại từ từ đi ra.
Phía ngoài phòng ngủ là gian nhà khách nhỏ bé đồng thời dùng làm phòng ăn.
Trên bàn đã bày bốn đĩa thức ăn.
Thiếu nữ thủng thẳng nói:
– Các vị nên tin là trong cơm canh này không có chất độc. Vì nếu tiểu nữ muốn gia hại các vị thì đã bỏ xuống vực thẩm sâu muôn trượng rồi bất tất phải hạ độc.
Lôi Phi nói:
– Cô nương nói đúng đó.
Tuy miệng y nói vậy nhưng vẫn chưa dám ăn.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn hai người cầm đũa gắp mỗi thứ một chút lên bỏ vào miệng rồi nói:
– Bây giờ chắc hai vị yên tâm mà ăn được rồi.
Lôi Phi đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu nói:
– Lý đệ! Chúng ta ăn cơm đi.
Hai người sau giấc ngủ bảy ngày, trong bụng đói meo, bây giờ gặp bửa, ăn lấy ăn để.
Chỉ trong khoảng khắc hai người ăn hết cả mâm cơm.
Thiếu nữ tủm tỉm cười hỏi:
– Cơm rau tiểu nữ làm ngon lành đấy chứ?
Lôi Phi đáp:
– Chà! Bọn tại hạ nhịn đói mấy ngày dù da cây ngọn cỏ ăn cũng ngon lành…
Y ngừng lại một chút rồi hỏi:
– Cô nương chỉ một mình ở đây coi giữ bọn tại hạ thôi ư?
Thiếu nữ đáp:
– Các vị hãy nhẫn nại chờ nửa ngày nữa nếu mặt trời lặn mà y không đến thì tiểu nữ cũng để các vị dời khỏi nơi đây.
Lý Hàn Thu nói:
– Bây giờ bọn tại hạ đã cử động được rồi thì chuyện đi hay lưu lại là tự mình không cần đến cô nương làm chủ nữa.
Thiếu nữ dường như biết mình không phải là địch thủ của hai người nên mỉm cười không nói gì nữa cô thu dọn bát đĩa đem ra.
Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn Lôi Phi hỏi:
– Lôi huynh! Chúng ta đi ngay bây giờ hay là hãy lưu lại đây?
Lôi Phi đáp:
– Cuộc đại hội anh hùng quá mất hai ngày thì dù có việc gì xảy ra bây giò cũng kết thúc rồi. Mình có ở lại thêm nửa ngày cũng chẳng hề gì.
Lý Hàn Thu nói:
– Lôi huynh nói phải đó.
Chàng ngừng lại một chút nói tiếp:
– Sau này mình còn gặp Ðàm Dược Sư hãy cho lão một bài học.
Lôi Phi cười ha hả nói:
– Lý đệ! Nếu chúng ta ăn phải chất độc trí mạng thì bây giờ chết đã nhừ thây, Lý đệ cử nghỉ vậy là hết giận ngay.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Lôi huynh nói thế thì ra Ðàm Dược Sư có dạ nhân từ với chúng ta lắm hay sao. Nếu lão dùng thuốc kịch độc tẩm vào trái cây là mình hết đời chớ gì?
Lôi Phi đáp:
– Ðúng thế! Nếu lão hạ thủ thì nhất định tránh được mối hậu hoạn vĩnh viễn, vì lúc đó chỉ có một mình lão và hai chúng ta, lão có hạ độc trừ khử bọn mình cũng chẳng ai hay.
Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Lôi huynh nói rất có lý.
Hai người đang nói chuyện thì thiếu nữ lại bưng nước trà vào.
Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu đón lấy chén trà đặt xuống bàn chứ không dám uống.
Lý Hàn Thu đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
– Cô nương! Tại hạ có điều muốn thỉnh giáo.
Thiếu nữ hỏi:
– Ðiều chi!
Lý Hàn Thu nhắc lại câu hỏi:
– Cô nương vâng lệnh ai chiếu cố cho bọn tại hạ!
Thiếu nữ vẫn một mực đáp:
Y sắp đến rồi. Hai vị gặp mặt sẽ biết cũng chưa muộn.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
– Tại hạ xin nói rỏ: hiện giờ thì bọn tại hạ vâng lời cô nương nhưng sau khi mặt trời lặng thì bất luận y có đến hay không. bọn tại hạ cũng nhất định ra đi.
Lôi Phi đứng lên nói:
– Lý đệ! Chúng ta hãy vào phòng ngồi chờ.
Lý Hàn Thu theo lời từ từ đứng dậy đi vào phòng.
Lôi Phi khẽ nói:
– Lý huynh đệ! Chúng ta mượn cơ hội này vận động chân khí thử xem mình có bị trúng độc không đồng thời để điều dưỡng sức lại một lúc.
Lý Hàn Thu gật đầu ngồi xếp bằng lại. Hai người điều tức không biết đã bao lâu , thì đột nhiên nghe tiếng thiếu nữ hỏi vọng vào:
– Các vị điều dưỡng xong chưa?
Lý Hàn Thu mở bừng mắt ra hỏi lại:
– Chuyện gì vậy?
Thiếu nữ vén rèm lên nói:
– Có người tới đó!
Lý Hàn Thu hỏi:
– Ai vậy?
Bổng thấy bóng người thấp thoáng.
Quyên Nhi vỏ phục áo xanh tiến vào đáp:
– Tiện thiếp.
Lý Hàn Thu giương cặp mắt lạnh lùng lên nhìn Quyên Nhi nói:
– Quả nhiên là cô nương.
Quy