
nói như hét, nhìn cái bản mặt phởn phơ của Khánh mà cô tức muốn học máu tại chỗ.
*phụt* *ACK* – Cái gì?? – cả Khánh và Long cùng hét, Long đang uống nước nhém chút bị sặc luôn.
– Có thật không vậy??? – Khánh trợn tròn mắt nhìn Suhz, có ai nói cho cậu là Suhz chỉ đùa thôi, chứ sự thật không phải vậy đi.
– Tôi không rãnh mà đi đùa với 2 người – Suhz lườm cả 2 tên, cô đang là rất rối đây, đừng có mà ở đó mà nhìn cô như thế.
– Vây giờ tính sao đây?? – Long dè chừng mà hỏi Suhz, sợ lại đụng chạm nữa thì rắc rối.
– Đem hết tài liệu về AP ra đây cho tôi, tôi biết các người rất rõ ràng về AP – Suhz thẳng thừng mà nói ra yêu cầu chứ không vòng vo tam quốc.
– Sack, nhờ người ta mà dùng cái giọng như vậy a?? – Khánh choáng luôn với cái cách ăn nói của Suhz cho nên không kiên dè gì mà đá đểu.
– Tôi không rãnh mà đùa với các người, 1 là các người đưa cho tôi đem về cho Đăng, hai là để nó tự đi tìm ra thì các người tự mà gánh hậu quả, tôi không chiệu trách nhiệm – Suhz không hề lúng thế mà e dè gì, gì chứ cô đâu có cần sợ hai cái tên này chứ.
– Haizzz, đúng là Flame, thẳng thắng nó cũng vừa phải thôi cô bé à – Long chán nãn mà than thở.
– Anh đừng có ở đó mà lên giọng, thế bây giờ có đưa không?? – Suhz lườm Long, cô ghét nhất là ai dùng 2 chữ cô bé để mà xưng hô với cô, rất ghét, ghét cay ghét đắng.
– Thôi được rồi, thì để tôi đưa – Long lắc đầu chịu thua Suhz, quay sang cái màng hình tinh thể lỏng ở góc phòng, bấm bấm gõ gõ cái gì đó.
_ Dạ đại ca _ tiếng 1 người con trai vang lên.
– Đem hết tất cả tài liệu về Angel Princess in ra 1 bản đem lên đây cho tôi, càng nhanh càng tốt – Long ra lệnh, giọng lạnh lùng đúng như 1 devil thật sự.
_ Dạ đại ca _ người bên kia lại trả lời, giọng cung kính.
– Làm nhanh đi rồi đem lên đây ngay cho tôi – Long nói thêm, rồi không chờ bên kia kịp trả lời hắn nhấn cái nút đỏ rồi thì mọi thứ lại trở về yên lặng lúc đầu.
– Chờ 1 chút đi sẽ có người đem tới liền – Hắn nói với Suhz rồi lại ngồi xuống chỗ của mình, đưa ly nước lên uống tiếp, Suhz không nói thêm gì nữa mà lấy máy nghe nhạc ra nghe, Khánh ngồi nghịch phá đồ chơi của mình. (Haizz, chắc phải đổi tên cho Khánh thành playboy thôi, chứ Frozen thì thật là không đúng a)
– Đại ca, đã có đủ – 1 tên đàn en bước vào cùng 1 tập hồ sơ trên tay.
– Bỏ lên bàn đi và ra ngoài – Long không nói gì, người lên tiếng là Khánh, bây giờ thì cậu mới đúng là một Frozen thật sự, giọng nói có phần lạnh hơn cả giọng của Long lúc nãy, Suhz sau khi tên đàn em đã bước ra ngoài thì quay sang nhìn Khánh như người ngoài hành tinh, không thể nào tin được. – Làm gì mà nhìn tôi như thế?? – Khánh nhìn thấy ánh mắt khác thường của Suhz thì bực bội mà lườm.
– Không gì – Suhz lắc đầu, – Thôi tôi đi đây, cám ơn – Suhz nói thêm rồi đứng dậy nhét tập hồ sơ vào trong túi rồi hiên ngang mà đi ra ngoài, Long không nói gì nhưng Khánh thì lại muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại im lặng mà đứng dậy đi theo Suhz.
– Theo tôi làm gì?? – Suhz khó chịu ra mặt.
– Cô nghĩ cô có thể ra khỏi đây an toàn nếu đi một mình sao – nhếch miệng cười Khánh bỏ tay vào túi quần mà nghênh ngang đi phía trước Suhz, nhưng Suhz có thể cảm nhận được sựu lạnh giá phát ra từ người cậu, có lẽ cô đã đánh giá sai về chàng trai này sao???? “Haizz, mày đang nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy hả Suhz!!!!” Suhz lắc lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ điên khùng trong đầu mình mà đi theo Khánh, cả hai không nói gì cho tới khi cả hai đã đứng ở trước chiếc xe của Suhz cũng không nói gì, Suhz bước lên xe mà rồ ga đi thẳng, bỏ lại Khánh đứng nhìn theo cho tới khi cô đã an toàn ra khỏi khu bảo vệ của Hades thì mới yên tâm mà đi ngược vào trong.
CHAPTER 9 – BắT ĐầU SóNG GIó (3)
유 웃 유 웃 유 웃 유 웃 유 웃
– Ngoại, con tới thăm ngoại nè – Đăng chạy ùa vào ôm cổ ông lão đã ngoài 70 đang ngồi trước sân đọc sách mà hét lên.
– Tiên sư cha tụi bây, sao lâu vậy mới về thăm ông, tưởng đâu bây quên ông luôn rồi chứ – ông lão quay lại khõ nhẹ đầu Đăng mà mắn yêu.
– Hehe, xin lỗi mà, người ta cũng đâu muốn đâu, tại mấy bữa nay con bận chút chuyện mà, hehe, ngoại khoẻ không??? – Đăng cười nham nhở với ông.
– Uhm, bận lắm sao?? – ông lo lắn hỏi thăm.
– Cũng không bận lắm, mà ngoại hổm rày có đi khám bệnh không?? Ngoại trong ốm đi rồi a – Đăng xem xét tình hình của ông mà nhăn mặt.
– Tại mắt bây bị sao đó chứ, ngoại vẫn vậy à, mà quà của ngoại đâu??? – ông cười cười giả lả rồi chìa tay ra đòi quà.
– Hehe, ngoại đúng là ăn gian à, lần nào cũng không hỏi thăm người ta mà đã đòi quà – Đăng giả bộ nhăn mặt.
– Thôi đi, còn vác được cái thân về đây thăm ông bây thì biết là khoẻ rồi, quà đâu?? Không là không cho vào nhà à – ông trẻ con mà chọc Đăng.
– Haizz, con thua ngoại rồi, ngoại cứ như trẻ con ý, quà của ngoại đây – Đăng lắc đầu bó tay với ông mình, ông luôn luôn như thế, là người quan trọng nhất trong đời nó, chỉ có ở bên ông nó mới thật là chính nó mà thôi.
– Giỏi giỏi – ông gật đầu rồi nhận cái gì đó mà Đăng đưa rồi tháo ra liền không chần chừ, – A ha, đúng là cháu ngoan của ông mà, vậy là đủ bộ rồi, bây giờ mà có chế