
y làm rõ chuyện này – quay sang Khánh hắn nói như ra lệnh rồi quay bước, – đưa tôi đến bệnh viện – Hắn ngoắt một trong mấy anh cảnh sát đang đứng đó mà ra lệnh, tuy không cam tâm nhưng nhìn cái mặt đang đầy sát khí của Hắn thì anh chàng cảnh sát tội nghiệp của chúng ta không còn cách nào khác hơn là vâng lệnh. Trên đường đi Hắn gọi cho bác hai mình là bác sĩ Tùng, hắn biết là bác sĩ Tùng là người duy nhất biết được bệnh tình của nó cho nên chỉ có ông mới có thể giúp nó lúc này, nghe nó bị như vậy thì bác sĩ Tùng đang bận với khách hàng cũng đành bỏ dỡ mà chạy ngay đến bệnh viện. Khi hắn đến bệnh viện thì bác sĩ Tùng đã có mặt.
– Bác hai phải cứu cho được con nhóc – Hắn chỉ gọn lỏn một câu với bác hai mình rồi thì trao nó vào tay ông, không nóng nảy, không lo lắng.
– Uhm, con cũng đi theo y tá mà băng bó đi, coi người ngợm phỏng hết rồi kìa – bác sĩ Tùng gật đầu rồi cùng y tá và 1 vài bác sĩ khác vào phòng phẩu thuật, Hắn ở ngoài chờ, không có chút cảm giác gì hết, không thấy đau rát chút nào, chỉ thấy tim mình đau nhói, nó mà có chuyện gì thì cái người đã làm ra chuyện này có là ai đi chăng nữa hắn cũng sẽ không tha.
– Long, Đăng sao rồi, còn Suhz với ông nữa??? – anh Hậu vừa chạy vào thì thấy Hắn đang đứng đó, người ngợm thì cháy xém, mắt thì vô hồn làm anh đã lo càng lo hơn.
– Anh, Đăng sẽ không sao chứ?? – Hắn vừa thấy anh Hậu thì người như chảy ra không còn chút sinh khí, bây giờ hắn mới thấm hết nỗi lo lắng của mình.
– Con nhóc sẽ không sao đâu, còn em nữa, để anh gọi y tá tới sơ cứu vết thương đi, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ – anh nói rồi quay sang ngoắt đại một y tá gọi đưa hắn đi mà băng bó, Hắn không phản khán mà chỉ đi theo, 3 phòng cấp cứu đều đang yên lặng, yên lặng thật sự, làm anh cũng thấy lo lắng thay. Đang họp dang dỡ thì có điện thoại nói là nó với Đăng cùng một ông lão bị chuyện, nghe Khánh nói thì anh có thể biết ông lão đó chính là ông ngoại của nó, thế là mặc kệ đang họp anh cũng bõ hết mà chạy tới đây. Long sau khi băng bó xong thì cũng ra ngồi chờ với anh Hậu, tính ra thì hắn cũng chẵng bị gì, chỉ là phỏng nhẹ, chăm sóc 1 chút thì sẽ không bị gì.
CHAPTER 10 – CHáY!!! (3)
♪ ♫ ♫
Tôi sẽ không thể nào quên
Từng dấu vết còn vương vấn
Để rồi chôn vùi trong tim
Vì một người đã đi xa
Và thời gian dần đi qua
Để dường như tim anh đã lạnh băng
♫ ♪ ♪…
Đang ngồi thì tiếng chuông điện thoại của Long reo.
– Alo?? – Long nhất phone 1 cách lười biếng.
_ Đã điều tra ra được, mày bây giờ ở đâu tao tới _ Khánh nói nhanh.
– Bệnh viện Hoà Bình – Long trả lời, không có hồn.
_ Ok _ tiếng Khánh ở bên kia nói nhanh rồi thì cúp phone, Long không nói gì thêm, chậm rãi bỏ điện thoại ngược vào trong túi quần và típ tục ngồi chờ.
15′ sau thì Khánh tới, rồi thì cũng ngồi chờ chứ không nói gì, 1 tiếng sau thì 1 trong 3 phong cấp cứu mở cửa ra, là Suhz, Khánh và anh Hậu cùng đứng dậy, chỉ có Long là vẫn cứ ngồi đó như người mất hồn khi biết không phải là Đăng.
– Con bé có sao không Huy?? – anh Hậu vừa thấy người ta đẩy Suhz ra thì đã chạy lại hỏi, thì ra bác sĩ trẻ này là bạn cùng thời trung học của anh.
– Ủa Hậu, em gái cậu à?? – chàng bác sĩ trẻ vừa nhìn thấy anh thì quên cả mình đang lam gì mà ngạc nhiên hỏi.
– Là bạn của em gái thôi, mà con bé có sao không?? – Hậu trả lời cho có rồi hỏi ngược lại người bác sĩ trẻ.
– Uhm, chỉ là bị mất máu cùng có nhiều chỗ bị bầm cùng với vài cọng sường bị gãy, có thể là bị đánh, nhưng không nguy hiểm tới tính mạn, chỉ cần nghỉ ngơi thì 2 tới 3 tuần là có thể xuất viện – Huy trả lời cùng thở phào.
– Uhm, cám ơn cậu, bữa nào cùng đi uống nước nhé – Hậu gật đầu thở phào nhẹ nhõm. vậy là 1 người đã không sao, mặc dù có hơi bầm dập một chút. Khánh nhìn thấy Suhz như vậy thì tim mình đau nhói, tại sao lại như vậy cơ chứ, cậu tự hứa với lòng là sẽ không để cho bọn kia yên đâu, dám đụng vào người của cậu thì sẽ không có kết quả tốt, Khánh đi theo Suhz về phòng dưỡng bệnh, để cho Long với anh Hậu tiếp tục ngồi chờ. 15′ sau thì lại một phòng nữa tắt đèn, lại một người nữa được đẩy ra, đương nhiên là ông của Đăng.
– Ông ấy không sao chứ cậu út??? – anh Hậu lại khẩn trương chạy tới hỏi, lại thêm 1 người quen của anh, và lần này là người cậu út, tuổi cũng suýt sát với anh.
– Ông chỉ là bị kích động mạnh, cộng thêm cơ thể suy yếu cho nên bị ngất thôi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì cùng lắm là 1 tháng thì có thể về nhà được rồi, đừng quá lo lắng – cậu út của anh lại nói, – mà có chuyện gì xảy ra vậy?? – bác sĩ lo lắng hỏi.
– Có chút chuyện thôi, không sao là tốt rồi, nhờ cậu cho ông ở phòng kế bên phòng của nhóc Suhz cho cháu, và chuẩn bị một phòng khác cho Đăng nữa, hay để Đăng nó ở cùng Suhz cũng được – anh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ông không có chuyện gì là tốt rồi, ông không sao thì Đăng nó sẽ dễ chịu hơn.
– Đăng bị gì sao??? – cậu út của Hậu lo lắng hỏi, gì chứ anh đâu có lạ gì con nhóc tuy ngỗ ngáo nhưng lại cực kì tốt bụng kia.
– Chuyện dài lắm, thôi cậu đi lo cho ông dùm cháu đi – anh không muốn giải thích lúc này cho nên lảng sang chuyện