
t ông bây cũng yên lòng rồi – ông nhìn vài cuốn sách trên tay mình mà cười tươi, ông từ nhỏ đã rất ghiền cái bộ sách này, nhưng lúc nhỏ điều kiện gia đình khó khăn, ông không thể nào mua được, có được cũng chỉ vài cuốn lẻ tẻ, cho nên cho tới bây giờ ông vẫn còn thiếu là mấy cuốn này. Cả đời ông thích nhất là đọc sách, sách gì ông cũng đã đọc qua, tuy không có đi học nhiều nhưng ông lại hiểu biết rất rộng cũng nhờ những cuốn sách này, Đăng nể ông là ở chỗ đó, từ lịch sử, văn hoá, ẩm thực, tôn giáo cái gì ông cũng đều rất rõ. Nó biết ông rất mê cái bộ truyện này, nhưng đã quá lâu rồi cho nên người ta không còn xuất bản nữa, Đăng đã đi lùng xục hết gần 5 năm mới tìm ra được mấy cuốn sách này từ một người bà của 1 đứa đàn em, mất rất nhiều công sức, biết rằng ông sẽ rất vui mà. Nhìn ông cầm được mấy quyển sách mà vui như thế làm nó cũng vui lây.
– Ông không được nói như vậy nhen, ngoại còn phải sống thật lâu với con à, không có được nói quở như vậy đâu – Đăng nghiêm giọng mà nói ông, cái gì chứ nói gỡ kiểu này là nó không thích đâu, mặc dù nó không hề tin dị đoan vớ vẩn kia à.
– Ừ ừ, cám ơn bây nhen, thật sự là ông rất rất vui à – ông nhìn mấy quyển sách mà không thèm để ý gì tới Đăng nữa.
– Vậy thì phải thưởng gì đi chứ, công con 5 năm trời lùng sục cho ngoại mà, công lớn á chứ chaẵng chơi đâu – Đăng cười gian.
– Được được, tối nay ở lại với ngoại ngoại nấu món ruột của ngoại cho bây ăn, múi quẹt – ông cũng cười gian mà nói với Đăng.
CHAPTER 9 – BắT ĐầU SóNG GIó (4)
– Được đư….aaaa, ngoại chơi xấu, công trình người ta bỏ ra thời gian + tâm trí để tìm sách cho ông mà ông đãi người ta múi quẹt à, ông chơi kì a – Đăng đang tính gật đầu thì tá hoả, ông đúng là ông, chơi ác quá.
– Haha, vậy thì bây giờ đi ra chợ với ông, bây muốn ăn cái gì ông nấu cái đó – ông cười tươi với Đăng mà nói, rồi đứng dậy đem sách vào nhà.
– Ok luôn, ngoại hứa nha, cái gì cũng phải nấu à – Đăng lại cười gian với ông.
– Được được, được hết mà – ông gật đầu cái rụp, rồi hai ông cháu đi vào trong nhà cất sách với lại để ông lấy cái nón, tuy mới 8h sáng nhưng mặt trời đã rất nóng. Căn nhà ông ở là 1 căn nhà gạch nhỏ mà được Đăng dành dụm để xây cho ông 2 năm trước, trong nhà chỉ có cái giường, cái bàn thờ để hình của vài người cậu với dì của Đăng cùng bà ngoại và một vài người mà Đăng nghe ông nói là em của ông. cái tủ lạnh, cái bếp ga với cái tivi nhỏ. ở góc nhà còn có thêm cái máy cát-sét nhỏ nhỏ của ông để dành nghe mấy cái băng từ thời xa xưa, có thêm cái tủ lạnh còn ngoài ra là kệ sách, sách và sách. Đăng muốn xây cái nhà to to cho ông, nhưng ông nhất quyết không cho, ông nói ở nhà có một mình, xây cái nhà lớn quá trông nó lạnh lẽo lắm, xây nhỏ nhỏ là được rồi.
– Hai ông cháu dắt nhau ra cái chợ nhỏ ngoài đầu làng, vì không xa lắm cho nên đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, Đăng kể cho ông nghe về chuyện của anh Hậu, rồi chuyện hàng ngày của nó đương nhiên là cắt bỏ tất cả những gì liên quan tới Bloodthisrty. Ngược lại ông kể cho nó nghe về những chuyện mà ông đọc được, những cuốn sách mà ông luôn coi là quý giá nhất, rồi chuyện của mấy đứa nhóc trong làng, chuyện thường ngày. Đăng thả mình theo những câu chuyện của ông, mà quên luôn đi thân phận Hell của mình, mà chìm mình vào trong những lời kể của ông. Hai ông cháu ra đến chợ thì chợ cũng gần tan, thế là lật đật mua vài thứ cần thiết để nấu 1 nồi canh chua, 1 dĩa thịt sường chua ngọt, vài món chay mà Đăng thích rồi thì quay về, cả hai thật sự rất vui, lâu lắm rồi Đăng mới có thể được thoải mái như vậy, nó ước gì mình có thể được như vầy mãi mãi.
♪ ♫ ♪
Cố quên đi 1 hình bóng..
dẫu đôi tay vẫn không thể buông
cố quên đi 1 lời nói dù cho con tim thét gào ♫ ♫ ♪ ♫
Đăng đang cười nói vui vẻ với ông thì chuông điện thoại vang lên
– Alô??? – Đăng trả lời.
_ Đăng, mày đang ở đâu vậy??? _ giọng Suhz lo lắng hỏi.
– Ở với ngoại – Đăng bình thản trả lời.
_ Mày về ngay đi, tụi AP đang theo dõi mày đó _ Suhz nói nhanh.
– Kệ bọn chúng, tao đâu có sợ – Đăng vẫn tỉnh bơ.
_ Tao nói là mày về ngay nhà ông đi, có chuyện rồi – Suhz nói giọng yếu nhớt.
– Mày sao vậy Suhz??? – bây giờ Đăng mới thấy lo lo mà hỏi gấp.
_ Tao…tao…mày nhanh..nha… tút tút tút _ Suhz chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã mất tính hiệu.
– Ch…..Khốn kíp – Đăng mất bình tĩnh mà hét lên, nếu không có ông đang đứng bên cạnh thì không biết là nó sẽ làm gì.
– Này này, con gái con đứa nói chuyện cho đàng hoàng coi, mà có chuyện gì vậy? – ông hỏi, tuy không thích Đăng như vậy nhưng có lẽ là chuyện này rất quan trọng mới làm đứa cháu ngoan của ông ra nông nỗi này.
– Chúng ta về nhà nhanh đi ông – Đăng nói rồi tăng tốc độ, cả hai cũng còn cách nhà không xa.
– Có gì thì con về trước đi, ông đi tư từ cũng được – ông bình tĩnh mà nói.
– Không cần, con đi với ông – Đăng lắc đầu, nhưng chân vẫn bước nhanh hơn, tuy lo lắng cho Suhz nhưng lại không bỏ ông được, bây giờ thì nó đang bị theo dõi, lỡ mà tụi kia nhắm vào ông thì nó sẽ không tha thứ cho chính mình. Nhìn thấy biểu hiện trên mặt nó thỉ ông cũng hiểu l