Thề nguyện

Thề nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328572

Bình chọn: 7.00/10/857 lượt.

g giá vô tình, hàm ý cảnh cáo rõ ràng, không hề có chút nhân tình: “Nếu ngươi đối với cô gái này thật lòng thật dạ thì mau chịu phạt thay nàng ta, bằng không nàng ta sẽ bị đưa đi hỏa thiêu ngay cho đến khi hồn phi phách tán, những lời vô nghĩa khác bản Diêm Quân không muốn nghe!”

Nghe những lời mất kiên nhẫn kia, Cổ Huệ Nương và Tề Tử Như không dập đầu cầu xin tha mạng nữa chỉ đứng dậy nhìn nhau. Một lúc sau, Tề Tử Như đột nhiên cầm lấy tay Cổ Huệ Nương, tình ý chân thành: “Huệ Nương, đời này kiếp này, Tề Tử Như ta nhất định sẽ không quên nàng —”

Nhưng Bạch Liêm thật sự là người có khả năng tạt nước lạnh người khác.

Không đợi Tề Tử Như nói hết tình ý chân thành, y nở nụ cười đầy chế giễu: “Cho dù là ngươi hay nàng ta sau khi đi chịu hình phạt, người còn lại sẽ lập tức bị đưa đi uống canh Mạnh Bà đầu thai.” Dừng lại một chút, y ác ý gây chia rẽ: “Ai còn có thể nhớ ai được bao lâu?”

“Tiểu sư huynh!” Biết rõ y sẽ không ném Cổ Huệ Nương vào hỏa ngục, nhưng Thiên Sắc vẫn không thể nhìn y ép uổng oan mạng đôi tình nhân này, đang muốn tiếng khuyên nhủ đã bị y ngắt lời.

“Thiên Sắc, đừng dùng cái gọi là công đức kia khuyên nhủ ta.” Y thu hết những cảm xúc cố ý hay vô tình lại, đôi mày đen gương cao. Liếc mắt thấy Thanh Huyền vẫn đang nhìn Thiên Sắc sững sờ, cuối cùng nét mặt trở nên nghiêm trang, giọng nói nghiêm túc chưa từng thấy: “Kẻ ngu ngốc vì yêu cuồng si kia coi như đã mở mang kiến thức cho ta. Hôm nay, ta muốn nhìn thấy, tình yêu nam nữ phàm tục này có thể chống lại bao nhiêu thử thách!”

Nói xong, y lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm Cổ Huệ Nương và Tề Tử Như. Khí thế lạnh thấu xương cũng như cảm giác bức bách khiến y càng thêm lạnh lẽo đáng sợ hơn trước, trong đôi mắt đen nghiêm khắc phủ đầy lửa kiêu ngạo có thể thiêu đốt người khác.

“Nói! Ngươi và nàng ta, rốt cuộc ai chịu hình phạt!?”

Chương 13

Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Đáp lại tiếng quát của Bạch Liêm là sự im lặng của mọi người, bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ mang theo sự lạnh lẽo khó nói thành lời, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lửa thiêu đốt ở cửa hỏa ngục.

Thanh Huyền vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ cũng bừng tỉnh vì tiếng quát của Bạch Liêm, nhìn Cổ Huệ Nương và Tề Tử Như quỳ rạp dưới đất, chợt cảm thấy không đành lòng.

Nếu là người đàn ông khác, dù giờ phút này đang tranh đấu vì mạng sống cũng sẽ đồng ý thay thế người phụ nữ của mình. Nhưng Tề Tử Như thì mặt mày trắng bệch, sự hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt hào hoa phong nhã, biến thành bộ dạng nhu nhược, hèn nhát. Y run rẩy cụp mắt, một lúc sau mới dập đầu xuống đất liên tục, van xin thảm thiết, nhưng chỉ là xin tha mạng chứ không có câu trả lời thuyết phục: “Diêm Quân đại nhân, xin ngài tha mạng, xin ngài tha mạng…”

Đúng lúc đó, không ai ngờ Cổ Huệ Nương đột nhiên đứng lên, chẳng chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn Bạch Liêm, đôi mắt kiên định: “Diêm Quân đại nhân, để dân nữ chịu phạt đi.” Nàng nói rất chậm nhưng rõ ràng: “Người nào làm, người đó chịu.”

Sao nàng không biết người đàn ông mình yêu là người như thế nào. Tề Tử Như từ nhỏ chỉ đọc sách thánh hiền, làm việc rất nguyên tắc và cổ hủ, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, do dự không có chủ kiến. Lúc trước, nàng và y lửa tình nồng cháy, không thể kìm chế đã nảy sinh quan hệ vợ chồng, nàng liền dùng việc này ép buộc y dẫn nàng bỏ trốn, tuy rằng y do dự mấy ngày cuối cùng cũng bỏ qua tất cả dẫn nàng đi. Nhưng trên đường bỏ trốn cũng đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn tỏ ra hối hận. Sau đó, y giấu nàng ở Triệu phủ rồi ra đi không quay trở lại hệt như con diều đứt dây, khiến nàng bị Triệu Phú Quý làm nhục, cuối cùng là chết thảm mà không hiểu vì sao.

Không phải nàng chưa từng nghĩ việc này có liên quan đến Tề Tử Như, nếu không sao y lại mất tăm mất dạng? Cho nên sau khi chết nàng oán hận tận trời, chỉ hy vọng tìm được y, nghe chính miệng y thừa nhận mọi chuyện. Nhưng hôm nay, biết trước đó y thực sự gặp nạn mới không thể tới đón nàng, sao nàng có thể oán hận y được nữa?

“Huệ Nương!” Tề Tử Như cũng ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn nàng nhưng ẩn sâu trong mắt lại có chút thư thái pha lẫn cảm kích, giống như từ đầu đã hy vọng nàng có thể tự gánh vác tội lỗi của mình: “Huệ Nương!”

Cổ Huệ Nương nhìn Tề Tử Như, biết rõ sắp đối mặt với khổ hình như thế nào, nhưng nàng chỉ khẽ cười, đáy mắt mang theo ánh sáng không thể gọi tên, sắc mặt thoải mái, thỏa mãn: “Tử Như, chàng hãy bảo trọng!” Nói xong, nàng bước đến cửa hỏa ngục, bước chân nhẹ nhàng không chút chần chờ.

Bạch Liêm hững hờ nhìn nàng đến lối vào hỏa ngục định nhảy vào, lên tiếng ngăn lại kịp thời, coi như đã xong đợt thử thách đầy ác ý này: “Được rồi!” Y hơi mất kiên nhẫn phất phất tay, đôi đồng tử đen như ngọc thoáng ẩn hiện vẻ âm u, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, chợt trở nên xa cách, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh giá: “Diệu Quảng, đưa Cổ Huệ Nương vào Uổng Tử Thành (*) đi.”

* Uổng Tử Thành: là một khu trong thập điện Diêm Vương, có thể hiểu nôm na là các linh hồn chết oan được đưa đến nơi này để chờ tới cơ hội được đầu thai. Mọi người có thể tìm hiểu thêm về nó tại đây


80s toys - Atari. I still have