Disneyland 1972 Love the old s
Thề nguyện

Thề nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328580

Bình chọn: 10.00/10/858 lượt.

n này, nhưng nếu Cổ Huệ Nương biết, chẳng phải càng đau lòng sao —”

Về chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của Thiên Sắc.

Nàng đã sớm biết chuyện liên quan đến Tề Tử Như. Sở dĩ Bạch Liêm cho Tề Tử Như đầu thai làm súc sinh, cũng là vì trừng phạt y vong tình phụ nghĩa. Nàng thừa nhận, làm như vậy là lừa gạt Cổ Huệ Nương, nhưng tâm nguyện của Cổ Huệ Nương là có thể gặp Tề Tử Như lần cuối, còn nàng muốn dùng việc này giúp Thanh Huyền sửa tiên thân. Những chuyện còn lại, nàng không quan tâm cũng không muốn bàn luận.

“Thanh Huyền, trên đời này không có tình cảm hoàn mỹ và vĩnh viễn như trong tưởng tượng.” Nàng dừng bước nhưng không quay lại, giọng nói thư thái như thấu hiểu mọi sự trên đời, xen lẫn chút hiu quạnh: “Những thứ tự cho là đúng thường chỉ là cố chấp.”

Nghe giọng nói ảm đạm của nàng, Thanh Huyền đột nhiên nhớ đến sự lừa gạt và chỉ trích của Phong Cẩm đối với Thiên Sắc, cảm thấy ngực đau đớn, bất lực không thể nói nên lời. Khoảnh khắc đó, không biết cậu lấy dũng khí từ đâu ra, thốt lên những lời có chút không phù hợp: “Sư phụ, nếu con thích một người, nhất định sẽ không như Tề Tử Như, con sẽ bảo vệ nàng ấy trọn đời trọn kiếp, tuyệt đối không phụ lòng!”

Có lẽ ngay bản thân cậu cũng không ngờ mình lại nói như vậy. Nói xong ngẫm nghĩ lại mới thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng, tựa như có thứ gì đó lạnh lẽo lan dần vào tim, trong lòng dậy lên từng đợt sóng, bất an chờ đợi phản ứng của Thiên Sắc.

“Ừ.” Thiên Sắc vẫn bình thản, lạnh nhạt lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước, giống như không quá mức rung động vì câu nói này.

Thanh Huyền ngây người, cảm thấy không cam lòng, bèn bước lên vài bước sóng vai với Thiên Sắc, hơi nôn nóng hỏi: “Sư phụ không tin Thanh Huyền sao?”

“Vi sư tin.” Khóe mắt ẩn hiện chút cô đơn, cuối cùng Thiên Sắc cũng mở miệng, đôi mắt hiện lên chút ánh sáng sâu xa, hơi lên giọng: “Tiểu sư thúc giữ ngươi lại, chắc hẳn đã dẫn ngươi đến chỗ đá Tam Sinh.” Thấy Thanh Huyền gật đầu, nàng mới nhìn thẳng vào mắt đồ đệ, ánh mắt thoáng hiện nụ cười miễn cưỡng: “Năm đó, vì yêu hoa thược dược kia ngươi đã làm tất cả rồi.”

Mặt Thanh Huyền lúc đỏ lúc trắng, vốn là sánh vai cùng Thiên Sắc nhưng bước chân chợt chậm lại cuối cùng ngừng hẳn. Do dự một lúc, cậu mới cất giọng trầm trầm, tràn đầy áy náy: “Nhưng lúc đó con đã vô tình làm hại sư phụ —”

“Vi sư vốn không quan tâm đến những chuyện phù phiếm đó.” Thiên Sắc cắt ngang lời Thanh Huyền, tiếp tục đi về phía trước. Đi được vài bước mới phát hiện Thanh Huyền không theo sau bèn quay lại thì nhìn thấy bộ dạng bất an, áy náy lại có chút hoảng hốt của cậu. Nàng nở nụ cười như một làn khói mông lung che phủ mê hoặc mọi người, xen lẫn chút an ủi, giống như đang nhìn cậu lại như không: “Thanh Huyền, lúc đó ngươi chỉ là người ngoài, không may bị người khác lợi dụng mà thôi, vi sư không bận tâm nên ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng.”

Thanh Huyền cảm thấy mũi cay cay, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Sắc, cảm thấy sư phụ nhà mình cười rất đẹp, mà ngay cả khi không cười người cũng đẹp hơn ngàn vạn lần những người con gái khác: “Sư phụ đúng là người tốt… A, không đúng, là tiên nhân tốt bụng… Cũng không đúng…” Cậu như là bí từ, chẳng thể nghĩ ra mình muốn nói gì, mãi một lúc sau mới nói rõ ràng: “Tâm địa sư phụ thật tốt —”

Thấy cậu cảm động giống như tiểu bạch thỏ, hốc mắt ửng đỏ, Thiên Sắc nhướn mày: “Các sư thúc sư bá chưa nói cho ngươi biết sao, ta nuôi ngươi là để làm thuốc bổ.”

“Nếu thật sự nuôi con làm thuốc bổ, sao sư phụ có thể độ cho con mấy trăm năm tu vi, giúp con sửa tiên thân?” Bây giờ như bị Bạch Liêm tẩy não, Thanh Huyền nói năng cực kỳ trôi chảy, không chút nghi ngờ, thậm chí còn có chút đắc ý.

Thiên Sắc cố tình giữ nguyên nét mặt bình thản, cất giọng đánh tan sự đắc ý của Thanh Huyền: “Trước tiên là giúp ngươi sửa tiên thân, sau đó sẽ song tu cùng ngươi, chẳng phải càng thu hoạch nhiều hơn sao?”

“Hả! ?”

Không thể đoán được còn có chuyện như vậy. Thế này…, Thanh Huyền trợn tròn mắt.

Nhìn bộ dạng chết lặng người của cậu, Thiên Sắc giương mắt, chậm rãi lại hỏi: “Bây giờ ngươi còn nói tâm địa ta tốt nữa không?”

Nói thật, lúc này cánh tay Thanh Huyền nổi đầy da gà. Đây là lần đầu tiên sư phụ thản nhiên nói rõ ý định muốn dùng cậu làm thuốc bổ. Nếu là trước kia, Thanh Huyền sẽ lập tức bỏ trốn, thà rằng cắn lưỡi tự sát cũng tuyệt đối không khuất phục. Nhưng hôm nay đã biết hết chân tướng mọi việc, dựa vào tâm ý ‘Ân tình một giọt, báo đáp suối nguồn’, cậu cảm thấy làm”Thuốc bổ” cho sư phụ cũng không phải là chuyện quá xấu.

Hơn nữa, dù cậu còn trẻ cũng tự coi mình là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Lúc trước Phong Cẩm lợi dụng sự ngây thơ và si tình của cậu hãm hại sư phụ. Do vậy, Phong Cẩm là kẻ thù của sư phụ, cũng là kẻ thù của cậu. Bây giờ, tuy rằng cậu chưa đủ bản lĩnh dạy dỗ Phong Cẩm một trận, trút giận cho sư phụ, nhưng cậu đã quyết định bất luận thế nào cũng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, vì như vậy mới có thể bảo vệ sư phụ thật tốt, không để sư phụ bị kẻ khác bắt nạt!

Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên đỏ mặt, nghiêm nghị, rũ mắt xuống