80s toys - Atari. I still have
Thề nguyện

Thề nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328591

Bình chọn: 8.5.00/10/859 lượt.

Không ngờ có thể xoay chuyển như vậy, Thanh Huyền quay sang nhìn Bạch Liêm rồi nhìn Thiên Sắc, thấy nét mặt Thiên Sắc rất thản nhiên, giống như việc này không nằm ngoài dự kiến. Lúc này, cậu đột nhiên hiểu ra thứ gì đó, lại nhìn sang Bạch Liêm.

Thấy Cổ Huệ Nương được quỷ sai đưa sang cửa chết oan, Bạch Liêm nhìn chằm chằm Tề Tử Như vẫn đang sững sờ quỳ trên mặt đất. Đôi mắt đen khiến kẻ khác rùng mình, sắc mặt không chút kiên nhẫn, ánh mắt càng băng lạnh hơn, lời nói càng kiên quyết không chút nể tình khiến lòng người run sợ: “Về phần gã đàn ông hèn nhát, yếu đuối vong tình phụ nghĩa này, lập tức đưa y đi đầu thai.” Y dừng lại rồi lên giọng, thốt ra năm chữ đủ gây chấn động: “Đầu thai làm súc sinh!”

Tề Tử Như sợ đến nhũn người, ngã vật xuống đất gào khóc thảm thiết, bị hai quỷ sai kéo hai chân ra ngoài.

“Tiểu sư huynh, huynh cần gì phải làm thế?” Nhìn Tề Tử Như bị kéo ra ngoài, mặt Bạch Liêm cũng hả giận và thỏa mãn. Thiên Sắc biết y nhớ tới khúc mắc yêu hận giữa nàng và Phong Cẩm nên trong lòng bất bình thay cho nàng, dùng cách này phát tiết cảm xúc: “Cho dù Tề Tử Như không chịu phạt thay Cổ Huệ Nương thì Cổ Huệ Nương cũng chẳng bận lòng đâu.”

“Rõ ràng là gã đàn ông vô sỉ đến mức này nhưng người phụ nữ ngốc nghếch kia vẫn không chịu tỉnh ngộ.” Bạch Liêm khẽ hừ một tiếng, nhìn Thiên Sắc, ánh mắt thâm trầm và dữ dằn, quét nhanh qua bóng dáng áo đỏ kia khiến người ta cảm thấy khiếp sợ không hít thở nổi: “Đúng là đầu óc ngu xuẩn!”

Thiên Sắc bình thản nhìn Bạch Liêm, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn không bộc lộ cảm xúc, chỉ có chút không kìm nén được: “Trên đời này, vốn không thể ngã giá để cân đo tình cảm sâu cạn.”

Nghe nàng nói vậy Bạch Liêm chợt nổi giận, trừng mắt lên, đáy mắt dậy sóng không thể kìm chế, trán nổi gân xanh, giận đến đỉnh điểm: “Muội cũng là người không biết tỉnh ngộ!” Lời nói như oán hận không sao tả xiết.

Nghe vậy, Thiên Sắc cũng không để ý, chỉ lạnh nhạt cúi thấp người chào từ biệt: “Tiểu sư huynh, quấy rầy đã lâu, đã đến lúc Thiên Sắc cáo từ.”

Bạch Liêm bực mình cắn chặt răng, vốn định giữ lại nàng nhưng vẫn cứng miệng thốt lên: “Thôi thôi, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Nha đầu muội kia xưa nay lúc nào chẳng vậy, niệm xong kinh liền đuổi hòa thượng!” Y cười lạnh một tiếng quay sang chỗ khác, rõ ràng trong lòng luyến tiếc, nhưng tất cả đều nghẹn ngang cổ họng không thể cất lời.

Nhìn bóng dáng áo đỏ biến mất ngoài cửa điện, y mới dám buồn bã thở dài. Bước đến một góc đại điện nhìn chằm chằm viên dạ minh châu, cảm xúc phức tạp nói không nên lời.

“Diêm Quân, sau điện đã chuẩn bị xong rượu ngon.” Uy Linh chân quân vui vẻ chạy đến đại điện, đang định ôn lại chuyện xưa với Thiên Sắc. Không ngờ chỉ thấy Bạch Liêm đứng một mình trong góc đại điện, sắc mặt chán nản nhìn viên dạ minh châu: “Ủa, tiên tôn đâu rồi?” Y hơi bất ngờ, nhìn khắp xung quanh, vò đầu bứt tai buồn bực hỏi.

“Đi rồi!” Bạch Liêm tức giận trả lời, phẩy mạnh tay áo, giọng nói vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo còn có chút nguy hiểm.

Thôi quên đi, đêm nay y lại tiếp tục uống rượu giải sầu một mình. Tuy đúng là y rất muốn nâng ly cùng nàng, tâm tình những chuyện kỳ lạ trong lục giới, nhưng nhìn bộ dạng của nàng, y tin rằng càng nâng cốc lại càng buồn, càng khổ!

Vẫn là bóng dáng áo đỏ năm ấy, nhưng cô gái nhiệt huyết và kiêu ngạo năm xưa đã chôn giấu tất cả mọi cảm xúc của mình. Bao nhiêu năm chôn vùi trên Yên sơn, nàng đóng cửa tu hành, đã giác ngộ được điều gì chưa? Hay là vẫn cương quyết, bướng bỉnh, làm theo ý mình như năm đó?

Vì sao, hy vọng nàng có thể thay đổi, nhưng lại luyến tiếc nếu nàng thật sự thay đổi?

Đây có phải gọi là gặp lại chi bằng không gặp?

******

Vẫn là con đường sương mù dày đặc đó, vẫn là tiếng hát huyền ảo hòa cùng tiếng gió như trong giấc mộng, ẩn hiện bên tai như xa cách vạn dặm. Đường xuống suối vàng, xưa nay có đi không có về, có lẽ Thanh Huyền là người đầu tiên mang xác phàm đi qua con đường này mà vẫn bình yên vô sự để quay về.

Có điều, bây giờ cậu không hề hoảng sợ và dè dặt, chỉ cúi đầu yên lặng theo sau Thiên Sắc, bộ dạng đăm chiêu. Rất lâu sau cậu mới ngẩng đầu lên, dường như muốn nói suy nghĩ trong lòng, nhưng nghĩ một lúc vẫn không nắm được điểm mấu chốt, không biết nên nói từ đâu. Ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng cậu gọi:

“Sư phụ.”

“Ừ?” Thiên Sắc thản nhiên trả lời, không hề dừng bước.

“Thật ra, con có nghe cuộc đối thoại giữa Tề Tử Như và Triệu Phú Quý.” Thanh Huyền nói chuyện có chút khó khăn, tuy rằng giọng rất nhỏ, nhưng cũng nói hết những vướng mắc trong lòng: “Sau khi Tề Tử Như bỏ trốn với Cổ Huệ Nương thì rất hối hận, đơn giản là vì Cổ gia vốn có uy danh. Sau khi bỏ trốn, y gánh trên lưng tội danh dụ dỗ con gái nhà lành, tiếng tăm sư đức bại hoại, không thể lại tham gia thi cử. Sau đó, biết Triệu Phú Quý làm nhục Cổ Huệ Nương, y liền lặng lẽ tìm đến Triệu Phú Quý, năm lần bảy lượt đòi tiền. Triệu Phú Quý chẳng muốn rắc rối, cho nên mới —” nói tới đây cậu dừng lại, cảm thấy rét lạnh không thể kìm chế được, cả khi nói tiếp cũng run run: “Con biết không nên giấu diếm chuyệ