
không dám nhìn Thiên Sắc, giọng lí nhí, ngập ngừng pha lẫn chút lo lắng: “Nếu sư phụ thật sự muốn bắt con làm thuốc bổ, vậy… Con bằng lòng làm thuốc bổ cho sư phụ…”
Thấy cậu coi lời đùa giỡn của mình là thật, Thiên Sắc dở khóc dở cười, không biết bản thân mình may mắn, hay là nên mắng thằng quỷ nhỏ này.
“Trong đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? !” Lần đầu tiên, nàng bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt ửng đỏ của đồ đệ, chợt ngạc nhiên phát hiện ra vóc dáng của đồ đệ đã cao hơn mình một chút, cảm thấy rất vui mừng.
“Đi thôi, chuyện của Triệu gia vẫn chưa xong đâu.”
Chương 14
Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Cuối Hoàng tuyền là một ngôi miếu.
Ra khỏi cửa, Thanh Huyền cảm nhận được ánh nắng sớm cuối thu phủ lên người, tuy rất nhẹ nhưng thật ấm áp tuyệt vời. Cậu nhìn bóng mình trên mặt đất, chiếc bóng rất mờ nhạt, tuy vậy cảm giác có vẫn hơn không khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy những gì đã trải qua ở Cửu Trọng Ngục hệt như một giấc mộng hư vô, mờ mịt.
Đến cửa Triệu phủ, chỉ thấy lão Triệu Phú Quý hại người còn tự cho rằng thần không biết quỷ không hay, đang vênh váo chửi mắng một cô gái quần áo mộc mạc, thái độ hung hăng, hống hách. Cô gái kia có vẻ rất nhu nhược, chỉ biết cúi thấp đầu, hai tay xoắn góc áo, im lặng chịu mắng không hề cãi lại.
Thanh Huyền nhìn cô gái bị mắng chửi mà không hề nói lại câu nào, bỗng liên tưởng đến cảnh Thiên Sắc từng bị lăng nhục như vậy, lòng đầy căm phẫn. Sau đó lại nghĩ tới lão Triệu Phú Quý vô sỉ này đã làm nhục Cổ Huệ Nương, giận càng thêm giận không thể kìm nén, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, tính xắn tay áo nhào lên.
“Đợi chút.” Thiên Sắc giữ chặt tay đồ đệ, dường như không muốn cậu xen vào. Thanh Huyền khó hiểu xoay người lại thì thấy sắc mặt Thiên Sắc lạnh nhạt, chỉ hơi nhíu mày nhìn Triệu Phú Quý và cô gái kia, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Thật đáng tiếc, nếu không phải vì sinh ra đứa con ngốc nghếch thì có khi Thu Nương này sẽ được Triệu lão gia nâng như nâng trứng ấy chứ!?” Một bà lão bưng một cái mẹt khẽ lắc đầu, thở dài không rõ là thương hại hay nhiều chuyện. Thấy Thiên Sắc và Thanh Huyền cũng đứng xa xa nhìn, liền bước đến gần nói chuyện tâm tình cứ như là đã thân quen từ lâu: “Hai vị pháp sư là người ngoài nên không biết chuyện tai tiếng trên trấn…”
Nghe xong câu chuyện thêm mắm dặm muối của bà lão, Thanh Huyền lại càng vô cùng khinh ghét lão Triệu Phú Quý hèn hạ kia!
Thì ra, cô gái bị mắng kia tên Phó Thu Nương, tính tình rất hiền lành, ngoại hình xinh xắn nhất nhì trấn. Vì cha bệnh nặng đành phải đến Triệu phủ làm thợ thêu kiếm tiền trang trải qua ngày, khó khăn túng thiếu vô cùng. Triệu Phú Quý là kẻ háo sắc, nhìn thấy con gái thì bất luận đẹp xấu đều nhào đến sàm sỡ. Từ khi vợ đầu của lão chết, lão đã nạp liên tục mấy tì thiếp, đương nhiên lão không nhận thức được việc làm thiếu đạo đức của mình nên chẳng bao giờ dừng lại. Thấy Phó Thu Nương, lão liền bày ra bộ mặt lắm tiền kệch cỡm, thô bỉ, năm lần bảy lượt đến kiếm chuyện. Hứa hẹn chỉ cần Phó Thu Nương bằng lòng gả cho lão thì lập tức lo liệu toàn bộ tiền thuốc chữa bệnh cho cha nàng. Nhưng Phó Thu Nương mãi không đồng ý, Triệu Phú Quý lại thấy thịt béo ngay miệng sao có thể dễ dàng buông tha, liền thừa dịp phường thêu chỉ có một mình Phó Thu Nương, mượn rượu cưỡng bức nàng.
Ai ngờ, chuyện này cũng là bắt đầu tội nghiệt. Phó Thu Nương bị làm nhục, không thể tố cáo cùng ai, đành âm thầm chịu nhục, chẳng rõ vì sao chuyện này lại lan truyền khắp trấn. Phó Thu Nương vừa ra khỏi cửa đã bị người người chỉ trỏ bàn tán, khổ sở không sao chịu nổi, đành phải trốn trong nhà tránh mặt người đời. Không ngờ sau đó hàng xóm phát hiện nàng có thai liền nói cho Triệu phủ biết. Triệu Phú Quý biết được vô cùng vui mừng, vội vàng đón Phó Thu Nương và người cha đang hấp hối của nàng đến Triệu phủ. Xác nhận đúng là Phó Thu Nương mang thai thật, quyết định cưới làm chính thất.
Tục ngữ có nói, gió mây chuyển dời không thể đoán trước, họa phúc con người một sớm một chiều. Trước hôn sự một ngày, Phó lão gia qua đời, chuyện vui biến thành tang sự. Vì giữ đạo hiếu, Phó Thu Nương chịu tang cha năm năm, tuy rằng Triệu Phú Quý rất bất mãn vì không cưới được vợ nhưng nhìn bụng Phó Thu Nương dần lớn lên cũng đành nhẫn nại. Cuối cùng, sau 10 tháng, Phó Thu Nương sinh hạ một đứa bé trai trắng trẻo, mập mạp khiến Triệu Phú Quý càng thêm đắc ý.
Nhưng Triệu Phú Quý cũng không đắc ý lâu vì con trai của Phó Thu Nương lớn dần lên thì càng biểu hiện bất thường, ba tuổi chưa nói được, suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô, nước miếng nước dãi chảy ròng ròng. Sau đó, đại phu tới khám mới kết luận đó là một đứa bé thiểu năng bẩm sinh.
Thì ra, cậu bé thiểu năng kia chính là tiểu thiếu gia của Triệu phủ, là con rơi do Phó Thu Nương sinh ra!
Sau khi nghe mọi chuyện, không cần ngẫm lại Thanh Huyền cũng hơi xúc động, nhìn Phó Thu Nương liền nghĩ đến Cổ Huệ Nương chết oan mạng kia, cảm thấy đồng cảm với những cô gái bất hạnh này. Thiên Sắc vẫn không nói một lời, sắc mặt lạnh nhạt, thấy Phó Thu Nương bỏ đi sau khi bị mắng, liền bỏ mặc