Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329731

Bình chọn: 9.00/10/973 lượt.

ian để lắm lời lấp liếm tội ngươi,

Hầu Ngọc Côn đã chết dưới tay ta…

Liễu Ngọc Lân bình tĩnh nói:

– Điều này ta biết, ta nhìn thấy thi thể bọn Hầu Ngọc Côn, Sầm Đông Dương và

Miêu Phương Hương, nhân vì sợ kinh động thiên hạ cho nên ta đã sai người mang đi nơi

khác.

Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:

– Thì ra ngươi cũng thích nhiều chuyện, hiện tại thì để ta xem ai là người sẽ mang

xác ngươi đi nơi khác!

Nói rồi sãi chân bước tới trước.

Lý Tồn Hiếu liền bước chân theo nàng.

Liễu Ngọc Lân đứng nguyên vị bất động, trên mặt không hề nhìn thấy chút hốt

hoảng, chỉ thấy hắn vẫn phất nhẹ chiếc quạt xếp trong tay cười cười nói:

– Nhị cô nương, chỉ cần Liễu Ngọc Lân này còn là một người ở khách trong Lãnh

Nguyệt Môn, chỉ sợ cô nương không dám làm gì được ta!

Ôn Phi Khanh “Hừ” một tiếng nói:

– Vậy thì cứ thử xem.

Ba Sĩ Kiệt nhìn thấy tình hình căng thẳng liền nhảy vào giữa cản lại cất tiếng nói

lớn:

– Nhị cô nương, nghe lão nô này một lời.

Ôn Phi Khanh ngừng bước, ngưng mắt nhìn Ba Sĩ Kiệt hỏi:

– Ba tổng quản định ngăn cản ta đó sao?

Ba Sĩ Kiệt khom người cung kính nói:

– Lão nô không dám, chỉ vì Liễu công tử là quý khách của tệ Môn…

– Hừ! Ta muốn giết Liễu Ngọc Lân, “Lãnh Nguyệt Môn” ngươi xuất thủ cản ta,

đúng không?

Ba Sĩ Kiệt nói:

– Liễu công tử là quý khách của “Lãnh Nguyệt Môn”, lão nô có nhiệm vụ bảo vệ

an toàn cho Liễu công tử. Chỉ cần Liễu công tử ngày nào còn là khách của Lãnh Nguyệt

Môn thì ngày đó chúng ta vẫn còn bảo vệ. Bất luận là ai, cho dù mang thâm cừu đại

hận, cũng xin nể mặt Lão Thần Tiên để bình an cho Liễu công tử cho đến hết ngày lễ

mừng thọ của lão nhân gia!

Ôn Phi Khanh hằn học nói:

– Nói đi nói lại thì Lãnh Nguyệt Môn các ngươi nhất định ra mặt ngăn cản?

Ba Sĩ Kiệt cúi người nói:

– Nhị cô nương, lễ mừng thọ của Lão Thần Tiên đã sắp đến, chớ nên gây nên

huyết tanh nơi này, chẳng lẽ cô nương không muốn cho Lão Thần Tiên an vui ngày thọ

của mình!

Ôn Phi Khanh chẳng khỏi ngớ người, nhất thời chẳng biết nói thế nào.

Khi ấy liền nghe Liễu Ngọc Lân nói:

– Ba tổng quản, chúng ta đi thôi.

“Vâng” Ba Sĩ Kiệt ứng thanh đáp một tiếng….

Ôn Phi Khanh đột nhiên lên tiếng nói:

– Ta có thể bảo đảm yên lành cho hắn trong mấy ngày này, thế nhưng ta không

dám bảo đảm là người khác sẽ làm gì hắn không?

Ba Sĩ Kiệt ngớ người nói:

– Nhị cô nương muốn chỉ…

Lý Tồn Hiếu lên tiếng nói ngay:

– Ta!

Ba Sĩ Kiệt bật cười thành tiếng nói:

– Nhị cô nương hà tất phải thế.

Ôn Phi Khanh lãnh đạm nói:

– Để đoạt “Huyết Kết Ngọc uyên ương”, “Lãnh Nguyệt Môn” ngươi đã đưa một

“Lão Thần Tiên” ra, vì sao ta không thể đưa người khác ra giải quyết chuyện này chứ!

Ba Sĩ Kiệt mặt biến sắc nói:

– Nói như vậy Nhị cô nương chẳng kể gì sắp đến ngày mừng thọ Lão Thần Tiên,

cũng chẳng nể mặt Lão Thần Tiên, hôm nay không thể không giết Liễu công tử?

Ôn Phi Khanh dứt khoát nói:

– Ta giết Liễu Ngọc Lân là chuyện riêng của ta, chẳng liên quan gì đến Cơ bà bà.

Ba Sĩ Kiệt lắc đầu nói:

– Nhị cô nương quên rồi, Liễu công tử hiện tại là thượng khách của Lãnh Nguyệt

Môn, Nhị cô nương là người của “Hàn Tinh Môn” cần phải hiểu tình hiểu lý!

Ôn Phi Khanh mặt sạm lại nói:

– Hừ! Ngươi dạy ta đấy à!

Ba Sĩ Kiệt vội cúi thấp người nói:

– Lão nô không dám, nhưng xin Nhị cô nương suy nghĩ cho kỹ.

Ôn Phi Khanh gạt phăng:

– Ta xưa nay chẳng cần suy nghĩ nhiều, ngươi tránh ra!

Rồi khoát chân sấn tới.

Ba Sĩ Kiệt thoái một bước, đột nhiên trong tay vung lên một vật gắt giọng :

– Nhị cô nương, Lão Thần Tiên “Lãnh Nguyệt Môn” ở đây!

Trong tay lão ta là một chiếc lênh bài bằng vàng hình mặt trăng tròn lớn chừng

nắm tay, trên một mặt khắc chữ “LỆNH”

Ôn Phi Khanh cả người chấn động, bước chân khựng lại nhưng chỉ là trong chốc

lát rồi tiến lên tiếng, miệng nói:

– Ba tổng quản, Lãnh Nguyệt Môn chẳng còn coi Ôn Phi Khanh ta vào đâu đúng

chứ?

Ba Sĩ Kiệt nói:

– Nhị cô nương hà tất chỉ vì tư thù tư oán với Liễu công tử mà làm tổn hại đến hòa

khí thân tình giữa hai nhà!

Ôn Phi Khanh giọng đanh lại nói:

– Ba Sĩ Kiệt, ta có thể nói cho ngươi biết, ta đã không còn là người của Hàn Tinh

Môn, hôm nay ta thề giết bằng được Liễu Ngọc Lân cho dù phải trả bằng giá nào!

Một câu này khiến cho Ba Sĩ Kiệt mặt biến sắc nói:

– Nếu đã như thế, lão nô thụ mệnh hành sự đành phải ra tay ngăn cản, xin Nhị

cô nương lượng thứ!

Nói rồi lão ta trở tay thâu chiếc lệnh bài cất vào, đoạn định hành động…

Đột nhiên, từ thinh không một giọng cao sảng vọng lại:

– Ba tổng quản, không được vô lễ!

Tiếp liền hai bóng người phi xuống, đó là hai hoàng y đồng tử tuổi chừng mười

bốn mười lăm, má phấn môi hồng; đồng tử bên trái tay nắm một chiếc cờ vàng tam

giác, Ba Sĩ Kiệt vừa nhìn thấy thì liền đứng tránh lui cúi đầu nghiêm túc.

Đồng tử nắm cờ thét lui Ba Sĩ Kiệt rồi, nhìn Ôn Phi Khanh thi lễ nói:

– Nhị cô nương hạ thủ lưu tình, xin chớ đã thương đến rễ tương lai của Lãnh

Nguyệt Môn!

Ôn Phi Khanh khựng người lắp bắp thốt lên:

– Sao, ngươi nói hắn là…

Hoàng y đồng tử cười nói:

– Nhị cô nương, Liễu công tử là rễ tương lai của Lãnh N


Snack's 1967