Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329794

Bình chọn: 9.00/10/979 lượt.

guyệt Môn.

Ôn Phi Khanh chết lặng cả người.

Lý Tồn Hiếu trong lòng cũng có chút gì nghèn nghẹn khó hiểu.

Qua một lúc Ôn Phi Khanhk trấn tĩnh lại nói:

– Theo ta biết thì Cơ bà bà chỉ có một người cháu gái!

Hoàng y đồng tử gật đầu nói:

– Đúng vậy, Nhị cô nương.

– Nói vậy Cơ bà bà định đem Lệnh Hồ Dao Cơ gả cho Liễu Ngọc Lân?

Hoàng y đồng tử lại gật đầu nói:

– Không sai, Nhị cô nương.

Ôn Phi Khanh nói:

– Điều này thực khiến người ta khó hiểu, Cơ bà bà lại chịu đem cháu gái ngọc

ngà của mình gả cho một tên vô lại bỉ ổi như Liễu Ngọc Lân!

Chỉ nghe Liễu Ngọc Lân lành lạnh nói:

– Ôn Phi Khanh, cô nói năng cần cẩn thận, nên biết Lãnh Nguyệt Môn chẳng

phải là nơi để cô giở thói hung hăng!

Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:

– Liễu Ngọc Lân, ngươi thật diễm phúc!

– Đương nhiên, Liễu Ngọc Lân phúc phần lớn hơn lệnh huynh rất nhiều.

– Với ta thì thấy ngươi chẳng bằng anh ta.

Liễu Ngọc Lân nhún vai cười nói:

– Thế nhưng sự thực thì Cơ bà bà đã chấp nhận gã cháu gái cho ta.

Ôn Phi Khanh “Hừ” một tiếng khinh bỉ nói:

– Theo ta biết thì ngươi đến Kim Lăng vốn là để tác khách làm mai cho anh ta?

Liễu Ngọc Lân hỏi lại:

– Cô nghe ai nói?

– Ngươi nói với ai thì người ấy nói với ta.

Liễu Ngọc Lân cười thành tiếng nói:

– Không sai, ban đầu ta đến mục đích là tác thành làm mai cho lênh huynh,

nhưng đi dọc đường ta lại nhận ra lênh huynh chẳng xứng với Lệnh Hồ cô nương, cho

nên ta mới quyết định cải đổi chủ ý. Vừa khéo sau khi đến Lãnh Nguyệt Môn yết kiến

Cơ bà bà, Cơ bà bà rất có cảm tình với ta, cho rằng ta là người lý tưởng nhất làm cháu

rễ, biểu lộ muốn đem Lệnh Hồ Dao Cơ gả cho ta. Đương nhiên, cô nương cứ nghĩ xem,

phúc phần vô giá này, ta mơ còn chẳng dám ,làm sao không thụ nhận chứ!

Ôn Phi Khanh lành lạnh nói:

– Đây mới chính là lời thực!

– Liễu Ngọc Lân xưa nay chỉ nói thực.

Ôn Phi Khanh nhếch mép cười nhạt nói:

– Ta cũng nói một câu thực lòng, chẳng khác gì “đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu”

khiến người ta thấy tiếc cho Lệnh Hồ cô nương!

Liễu Ngọc Lân nghe thì biến sắc, nhíu mày kêu lên:

– Ta tu dưỡng đạo đức cũng không tệ!

Ôn Phi Khanhk “Hừ” một tiếng nói:

– Sao ngươi chẳng nói là ngươi “mặt dày như đít khỉ”!

Hai câu liền xúc phạm hắn cực nặng, Hoàng y đồng tử liền hắng giọng cắt

ngang:

– Nhị cô nương…

Ôn Phi Khanh liếc mắt nhìn hắn nói:

– Sao, ngươi không muốn nghe ư?

Hoàng y đồng tử cừơi nhẹ nói:

– Cô nương nhầm rồi, tiểu khả có một chuyện muốn nói với Nhị cô nương.

– Chuyện gì?

– Lão Thần Tiên lệnh tiểu khả chuyển cáo Nhị cô nương, nếu như Nhị cô nương

có chuyện thù oán gì chẳng giải quyết được với Liễu công tử thì xin cứ trươcù mặt Lão

Thần Tiên nói rõ, Lão Thần Tiên nhất định sẽ làm chủ xử lý chuyện này cho Nhị cô

nương.

Ôn Phi Khanh tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại:

– Lời này chính Cơ bà bà nói ra sao?

– Tiểu khả ăn nhằm gan trời cũng không dám mạo nhận Lão Thần Tiên để lừa dối

Nhị cô nương.

Ôn Phi Khanh nghe thế hai hàm răng ngầm cắn vào nhau, thoáng chút do dự rồi

cũng gật đầu đáp:

– Được, ta đi gặp Cơ bà bà một chuyếtn, để xem Cơ bà bà có còn đem cháu gái

của mình gả cho hạng tiểu nhân vô sỉ như ngươi không?

Rồi quay nhìn Hoàng y đồng tử nói:

– Dẫn đường!

Hoàng y đồng tử cúi người “dạ” một tiếng, rồi quay lại phất ngọn cờ vàng lên

xuất lệnh:

– Ba tổng quản hộ tống Liễu công tử đi trước một bước.

Ba Sĩ Kiệt ứng thanh đáp lớn một tiếng rồi cùng Liễu Ngọc Lân phóng người đi

trước.

Hoàng y đồng tử cúi người nói với Ôn Phi Khanh:

– Nhị cô nương, tiểu khả xin dẫn đường cho cô nương!

Rồi cùng thêm vị Hoàng y đồng tử thứ hai cùng Ôn Phi Khanh lao vào màn đêm,

cứ nhìn thân pháp đủ biết thuộc hàng thượng hạng.

Ôn Phi Khanh nhìn Lý Tồn Hiếu nói:

– Huynh cùng Lãnh cô nương và Trương tiền bối cứ chờ trong khách điếm, không

quá một canh giờ tôi nhất định trở lại.

Nói rồi cũng phóng người lên không phi theo hướng mấy người kia vừa đi.

Lý Tồn Hiếu đứng đó bất động, chẳng nói gì mà trên mặt cũng không một chút

biểu hiện.

Lãnh Ngưng Hương bước đến khẽ giọng nói:

– Chúng ta quay lại khách điếm!

Lý Tồn Hiếu lẳng lặng quay người.

Trương Viễn Đình bỗng bước đến kêu lên:

– Thiếu hiệp…

Lý Tồn Hiếu nói:

– Tiền bối, chúng ta về khách điếm rồi nói chuyện.

Bấy giờ một đoàn bốn người quay về khách điếm, Trương Viễn Đình đem thân

phận của Lý Tồn Hiếu nói cho Trương Tiêu Lan nghe.

Trương Tiêu Lan im lặng nghe xong, hai mắt tròn xoe nhìn chàng nói:

– Thì ra là Lý thiếu hiệp…

Lý Tồn Hiếu nói:

– Trương cô nương, tôi không dám…

Trương Tiêu Lan nói:

– Thiếu hiệp, lão quản gia của quý phủ đã chết…

Trương Viễn Đình cắt ngang lời con gái nói:

– Lan nhi, chuyện Lý Thăng chết, thiếu hiệp đã biết. Thiếu hiệp cùng cha đến khu

vườn hoang Hoa gia thì nhìn thấy ngôi mộ Lý Thăng, tấm bia kia chính là nét chữ của

con…

Trương Tiêu Lan đôi môi mấp máy như muốn nói gì.

Trương Viễn Đình khoát tay cản lại nói tiếp:

– Lan nhi, chớ cắt ngang lời cha, cha hỏi con trả lời, như vậy mới có thứ có lớp…

Lão ngừng lại giây lát rồi mới hỏi:

– Con gặp Lý Thăng ở đâu?

Trương Tiêu Lan đáp


Old school Easter eggs.